Chương 25: Nguyễn Mông sắp chết? (1)

Nguyễn Mông nóng đến mơ màng, cơ thể mềm nhũn, cuộn tròn thành một cục rồi lăn từ môi Khương Cung xuống. Khương Cung lúc này tuy đang nằm trên giường, nhìn thấy Nguyễn Mông lăn xuống, hắn hoảng sợ tột độ, vội vàng giơ tay lên với tốc độ nhanh nhất để đỡ lấy con ốc sên nhỏ bé ấy.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn liên tưởng đến lần thứ hai nhìn thấy nó. Nhớ lại độ cao lúc nãy, lòng Khương Cung tràn đầy sợ hãi, không dám tưởng tượng nếu lúc nãy hắn không đỡ được nó thì sẽ ra sao.

"Mi đấy, sao lại bất cẩn như vậy!" Vừa tức giận vừa buồn cười, Khương Cung chỉ trách móc nó không biết quan tâm đến an toàn của bản thân, nhưng khi cẩn thận nhìn kĩ tình trạng của nó, sắc mặt lại thay đổi: "Ốc sên nhỏ!"

Ân? Anh gọi tôi làm gì? Nguyễn Mông vô lực ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt to lớn trước mặt, thầm nghĩ mặt đại lão gần quá a. Ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng lại ở phiến môi mỏng của Khương Cung.

Nóng quá, giống như bị ném vào nước sôi, lại giống như bị lửa đốt.

Những suy nghĩ vẩn vơ của Nguyễn Mông lần nữa bị độ nóng trên người biến mất, cậu gần như ngất lịm, hoàn toàn không biết mày Khương Cung đã nhíu chặt, thậm chí biểu hiện có chút hoảng loạn, bàn tay luôn vững vàng cũng đang run rẩy nhẹ.

“Trần Thần! Trần Thần! Mau gọi bác sĩ thú y tới!”

Khương Cung vội vàng ôm ốc sên vào phòng nghỉ, bấm chuông điện thoại gọi cho Trần Thần. Trần Thần vừa rời khỏi văn phòng không bao lâu, chỉ mới ra khỏi thang máy, nghe điện thoại của Khương Cung thì liền vào lại thang máy, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ thú y, thầm nghĩ: "Khương tổng lại làm sao nữa thế?".

May mắn là tối hôm qua khi mua Hắc Toàn Phong, anh đã lưu lại số điện thoại của bác sĩ thú y, nếu không giờ này biết đi đâu tìm bác sĩ thú y đây!

Trong văn phòng, Khương Cung ngồi trên ghế sofa, ôm một ốc sên nhỏ trong tay, sắc mặt tối sầm, môi mím chặt, cả người cứng đờ như không biết phải làm gì, cứ như thể bất cứ cử động nào của hắn cũng có thể khiến sinh mệnh yếu ớt trong tay tan biến.

Đại Hắc ở phòng nghỉ không có tâm trạng ăn uống, cứ bò qua bò lại lo lắng. Nguyễn Mông làm sao vậy, sao cả người bỗng nhiên đỏ rực lên, ô ô ô, cậu ấy có phải sắp chết rồi không!

Nguyễn Mông cũng không biết cả Khương Cung và Đại Hắc đều đan rất lo lắng cho mình, cũng không biết cơ thể của mình cũng đang biến thành màu đỏ, cậu chỉ cảm thấy rất nóng, nóng đến mức có chút bất thường.

Tình trạng này vẫn giữ nguyên cho tới khi Trần Thần xông vào văn phòng với người đàn ông đang thở hổn hển. Anh ta chạy đến cạnh Khương Cung hỏi: “Khương tổng, tôi đã mang bác sĩ thú y tới, ốc sên của ngài có vấn đề gì sao?”

Cái gì cơ, con ốc sên đó có vấn đề gì sao? Hắc Toàn Phong trong bình thủy tinh vội bò lại gần chỗ Nguyễn Mông, nhìn xuống, vị tiểu thiếu gia đó sẽ không thật sự bị gì chứ?

Khương Cung cẩn thận đưa Nguyễn Mông trong tay đến trước mặt bác sĩ thú y, giọng nói không tự chủ được trầm xuống, ra lệnh: "Mau xem nó thế nào!"

Khương Cung đột nhiên đứng dậy, ngẩng mặt lên, khuôn mặt với vết sẹo dài lòi lõm làm cho bác sĩ thú y giật mình. Nhìn kĩ lại thì mặt hắn là do bị bỏng nặng nên mới như vậy, bác sĩ thầm thở dài trong lòng.

Người này chẳng qua là một kẻ đáng thương có mặt bị bỏng đến hủy dung, nhưng mà hắn ta có tiền. Dù sao số tiền hắn ta trả cho lần này hẳn sẽ cao, anh nhất định không được thất thố.

Vì vậy, bác sĩ thú y vội vàng tiến đến gần Khương Cung, cẩn thận quan sát tình trạng của ốc sên. Tuy nhiên, bác sĩ thú y không thể nhìn ra được vấn đề gì bất thường ở con ốc sên, anh muốn cầm nó để kiểm tra cụ thể, nhưng trực giác bảo rằng cái vị trước mặt này sẽ không giao con ốc sên cho mình.

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, sắc mặt của bác sĩ thú y cũng thay đổi, trong lòng có chút kinh hãi. Anh ta thấy sắc mặt của Khương Cung ngày càng trở nên u ám, mắt thấy hắn ta sắp bùng nổ, liền vội vàng nói: "Thưa ngài, tôi không thể chẩn đoán được tình trạng của con ốc sên này. Tôi đã làm nghề này lâu năm và cũng nuôi dưỡng ốc sên nhiều năm như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này."

Toàn thân con ốc sên chuyển sang màu đỏ hồng, nó bị bệnh gì vậy!

"Ngài hãy nhanh chóng tìm một bác sĩ thú y giỏi hơn để chữa trị cho nó! Nếu chậm..." Nếu chậm cái gì, bác sĩ thú y cũng không dám nói, bởi vì sắc mặt của vị trước mắt đã trở nên khó coi vô cùng.

Dù không nói hết nhưng tất cả người lẫn ốc sên trong căn phòng này đều hiểu, chậm thì con ốc sên này có khả năng phải chết.

Vì bác sĩ thú y quá mức kích động nên giọng nói của anh ta cũng không nhỏ. Nguyễn Mông vừa mới lấy lại được chút tỉnh táo, đang tự hỏi tại sao lại có nhiều người xuất hiện xung quanh như vậy. Cậu nhìn vào đôi mắt của khuôn mặt lạ lẫm kia và nhận ra tình trạng hiện tại của mình.

Cơ thể trắng nõn nà của cậu trở nên đỏ bừng, như thể có máu mới được rót vào cơ thể. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng ốc sên không có máu, chỉ có nước, và không thể xảy ra tình trạng sung huyết như vậy.

Lúc này, Nguyễn Mông cũng bị chính mình dọa sợ. Không chỉ vậy, cậu còn cảm thấy vô cùng đói, vô cùng vô cùng đói, như thể cậu vừa chạy xong một cuộc marathon 3000 mét và có thể ăn hết hai con bò.

Cậu bị bệnh sao?

Cậu sắp chết sao?