Chương 26: Nguyễn Mông sắp chết? (2)

Nguyễn Mông ngây người, không nhịn được mà có chút bi thương, cậu chưa sống được bao lâu lại sắp phải chết. Lần này chết đi thì còn có thể trọng sinh một lần nữa không? Nếu có thể trọng sinh, cậu sẽ biến thành cái gì, có thể hay không là một loài động vật yếu ớt hơn cả ốc sên.

Có lẽ là do bị dọa, cảm giác sắp tử vong như một chậu nước lạnh dội vào người cậu, lạnh lẽo, toàn thân u cũng lạnh đi, hiện tượng đỏ bừng trên người cũng dần biến mất.

"Ai? Chuyện gì vậy?"

Hiện tượng sung huyết trên người Nguyễn Mông rút đi, từ góc độ của Nguyễn Mông, như thể đã trải qua một thời gian dài, nhưng từ góc nhìn của người ngoài cuộc, họ chỉ thấy con ốc sên nhỏ này ngẩng đầu lên nhìn họ trong chốc lát, rồi cúi đầu xuống, một lúc sau, màu đỏ trên người nó liền biến mất.

Điều này, bác sĩ thú y càng không thể giải thích được.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Khương Cung tự nhiên không bỏ qua sự biến đổi của con ốc sên nhỏ, nhưng tâm trạng của hắn cũng không hề thả lỏng, thậm chí còn căng thẳng hơn.

Bác sĩ thú y thành thật lắc đầu, "Thực xin lỗi ngài, tôi vẫn không biết."

Anh ta lại một lần nữa đồng cảm với người này, thoạt nhìn hắn thực sự quan tâm đến con ốc sên nhỏ này, nhưng con ốc sên này rõ ràng đang mắc một căn bệnh vô danh. Bản thân bác sĩ thú y cũng nuôi thú cưng, bệnh viện thú y cũng từng có động vật qua đời, anh ta hiểu rõ cảm giác này.

Cực kỳ bi thương.

Thở dài, bác sĩ thú y nói với Khương Cung: "Thưa ngài, kiến thức tôi học không thể giúp được gì cho ngài, có lẽ ngài có thể tự mình tìm đọc sách, có thể sẽ tìm được cách giải quyết trên đó."

Nói xong, bác sĩ thú y liền rời đi, không đề cập đến thù lao.

Khương Cung ngơ ngẩn, xua tay bảo Trần Thần ra ngoài, dặn dò anh ta đừng quên thanh toán cho bác sĩ thú y, sau đó liền bưng con ốc sên nhỏ vào phòng nghỉ, lấy máy tính ra bắt đầu tìm đọc tài liệu.

Khương Cung tìm cả ngày, từ sáng hôm nay đến rạng sáng hôm sau, đến khi không thể chịu đựng được nữa, mới dừng lại, nằm xuống nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng đã đặt mua sách về ốc sên từ thư viện thành phố. Khương Cung không về biệt thự mà trực tiếp nghỉ ngơi ở công ty.

Nằm nghiêng trên giường, hai mắt Khương Cung đỏ lên, nhìn chằm chằm con ốc sên bên gối, giọng khàn khàn: “Ốc sên nhỏ, mi đừng chết được không?”

Dù biết rõ con ốc sên không thật sự có khả năng nghe hiểu, nhưng Khương Cung vẫn lẩm bẩm: “Nếu mi chết rồi, ta phải làm sao bây giờ”

Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn vô cùng chật vật. Nguyễn Mông đau lòng cực kỳ, hai cái râu đung đưa lên xuống, đáp lại: Đại lão yên tâm, tôi sẽ không chết, tôi sẽ cố gắng sống.

Nguyễn Mông cũng không biết tuổi thọ của ốc sên là bao lâu, nhưng cậu sẽ nỗ lực sống, sống thọ và chết tại nhà chứ không phải là chết bấc đắc kỳ tử.

Khương Cung lẩm bẩm một hồi thì ngủ. Nguyễn Mông đợi đến khi hắn ngủ say, liền nhanh chóng bò đến mép giường, gào lên với Đại Hắc: "Đại Hắc, mi có biết chuyện gì đã xảy ra với ta không!"

Đáng tiếc, Đại Hắc này chỉ là một con ốc sên ở trại chăn nuôi, kiến thức hạn hẹp, không biết gì cả.

Nguyễn Mông nghe xong câu trả lời, cũng không cảm thấy thất vọng. Cậu chỉ từ từ bò lại bên Khương Cung, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say, thầm thề trong lòng: "Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, giống như anh không bao giờ bỏ rơi tôi."

Lại nói, Khương Cung quá lo lắng nên hôm nay không đưa cậu vào biệt thự thú cưng mà đặt lên gối bên cạnh. Hắn chiếm một nửa, Nguyễn Mông chiếm nửa còn lại.

Bốn bỏ lên năm, cùng chung chăn gối.

Nguyễn Mông vô cùng cảm động trước hành động này của Khương Cung. Đây chính là phản diện, phản diện lớn nhất trong sách. Ngay cả lúc hắn say mê Chu Lê nhất cũng không nhường cái còn lại. Điều đó cho thấy đại lão coi trọng và yêu quý con ốc sên này đến mức nào!

Cậu muốn bản thân sống thật thọ để hưởng thụ sự sủng ái này!

Sau đó, Nguyễn Mông cũng ngủ thϊếp đi.

Phải ngủ, ngủ đủ mới có cơ thể khỏe mạnh!

Nhưng giấc ngủ của Nguyễn Mông không hề yên bình. Trong mơ, cậu lại cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, bụng càng ngày càng đói. Cậu thậm chí còn mơ thấy mình biến thành người và lao đến tủ lạnh lấy thức ăn.

Mơ mơ màng màng, Nguyễn Mông như thể thực sự thấy mình biến thành người, nhưng cậu không đi lấy thức ăn trong tủ lạnh mà mở cửa biệt thự thú cưng và lấy hết rau củ quả bên trong ra ăn.

Phải chăng mình có thể sắp hóa thành hình người!

Mình có thể là yêu tinh? Loại yêu tinh hút dương khí của người khác để hóa hình, ai da! Nói như vậy, dương khí của đại lão cũng đủ nhiều!

Mơ mơ màng màng, Nguyễn Mông tự vui vẻ với những suy đoán lung tung.

Sáng hôm sau, Khương Cung đã đến văn phòng tiếp tục tra cứu tài liệu. Sau một đêm không ăn, Nguyễn Mông đã đói cồn cào. Cậu bò vào biệt thự thú cưng để nạp năng lượng, thế nhưng bên trong lại trống rỗng.

Đồ ăn của cậu đâu?

Rau củ tươi ngon, mọng nước, đầy nước của cậu đâu?!!!!

Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói dương khí của xử nam rất dồi dào