Chương 27: Đại Hắc đáng thương

Tiểu ốc sên đói đến quằn quại, cả người run rẩy, lắc lư hai cái.

"Đại Hắc, con ốc sên béo ú núc ních kia, sao cậu dám ăn hết rau dưa của tôi!" Nguyễn Mông há miệng hét ầm ĩ. Cậu không hề nghĩ đến trường hợp nào khác, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Đại Hắc đã ăn hết rau dưa của mình.

Đại Hắc, con ốc sên béo ú núc ních kia hoàn toàn có thể ăn hết được!

Đại Hắc đang ngủ mơ màng, tối qua nó cũng thật sự lo lắng cho Nguyễn Mông nên ngủ rất muộn. Nghe thấy tiếng ồn ào, nó vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Mông, miệng nhỏ khẽ hé mở, lơ mơ buồn ngủ nói: "Sao vậy a~?"

Nguyễn Mông thở phì phò: "Đồ ăn của tôi, cậu vậy mà lại ăn hết! Cho dù có đói thì cũng không thể ăn hết như vậy được!" Nguyễn Mông rất tức giận, hiện tại cậu đang rất đói.

Sáng sớm đã bị mắng một trận không ra lẽ, Đại Hắc bàng hoàng, nó còn bàng hoàng hơn cả Nguyễn Mông. Nó đã ăn hết rau của Nguyễn Mông sao? Không có mà?

Đêm qua nó ngủ rồi sau đó không hề ăn gì cả, nhắc đến đồ ăn, Đại Hắc mím môi, nó cũng hơi đói bụng.

Vậy ăn thôi!

Nó xoay người bò về phía nhà bếp. Ngôi biệt thự nhỏ thú hai chân mua cho Nguyễn Mông có cả nhà bếp riêng, bình thường phần ăn của nó sẽ được đặt ở đó.

Con ốc sên trắng bò về phía nhà bếp, vừa đến nơi, ngẩng đầu nhìn lên, lại không thấy bất kỳ một mảnh rau dưa nào.

Ơ??? Đồ ăn của nó đâu?

Đại Hắc ngạc nhiên.

Trí thông minh của ốc sên vốn không cao, vì vậy Đại Hắc ngốc nghếch vội vàng gọi Nguyễn Mông: "Vợ ~ ơi ~ có ~ phải ~ cậu ~ đã ~ ăn ~ hết ~ phần ~ ăn ~ của ~ tớ ~ không ~?"

Nguyễn Mông: "Không có, không phải tôi!"

Cơn đói cồn cào khiến Nguyễn Mông trở nên táo bạo, cậu vội vàng phủ nhận lời nói của Đại Hắc. Con ốc sên béo ú này học khôn rồi, tự mình ăn hết rau dưa mà không chịu nhận, còn đổ lỗi cho cậu! Quá xấu tính!

Nguyễn Mông vốn rất kiên định nhưng thấy Đại Hắc vẫn ở đó kêu to, kêu nhỏ làm cậu cũng có chút lung lay, chẳng lẽ thật sự không phải Đại Hắc ăn?

Đại Hắc dùng tốc độ nhanh nhất bò lại: "Nguyễn ~ Mông ~ tớ ~ đói ~ quá ~ a ~, không có ăn ô ô ô ô ~~"

Đại Hắc thoạt nhìn ủy khuất như vậy, không giống giả bộ, nhưng nếu không phải là Đại Hắc ăn, cũng không phải cậu ăn, vậy thì ai ăn hết rồi??

Nguyễn Mông lúc này còn chưa biết bản thân đã mơ màng thức dậy giữa đêm và ăn sách chỗ rau trong biệt thự. Vốn dĩ từ khi xuyên không vào thế giới này, cậu vẫn luôn là một con ốc sên và cuốn tiểu thuyết này cũng chỉ là một câu chuyện đam mỹ cẩu huyết, không có những yếu tố kinh dị hay động vật biến thành người.

Nhưng rất nhanh, cậu chẳng còn quan tâm đến vấn đề đó nữa, bởi vì cậu hiện tại cực kì đói, rất rất đói. Nói thật, từ khi biến thành ốc sên, cậu thường xuyên cảm thấy đói.

May mắn là Khương Cung đoán được ốc sên nhỏ hẳn là nên tỉnh nên đã mang theo phần ăn sáng mới từ tủ lạnh vào cho cậu.

Thấy Nguyễn Mông đang ở trong biệt thự, Khương Cung nhẹ nhàng bế cậu lên lòng bàn tay, xé hai mảnh lá cho nó và hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Tỉnh rồi tỉnh rồi! Nguyễn Mông thầm trả lời.

Hương vị thanh mát ngọt ngào của rau củ quả truyền đến khoang mũi, cậu lập tức lao đến, háo hức thưởng thức.

Ngao ô ~!

Ngon quá a!

Ô ô ô!!!

Nguyễn Mông ăn rất ngon miệng, ăn rất nhanh. Sau khi ăn liền mấy miếng, cậu mới thả chậm tốc độ một chút, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đói cồn cào trong dạ dày.

Nguyễn Mông cảm thấy mình đã giảm tốc độ, nhưng trong mắt Khương Cung, tốc độ ăn của cậu lại không hề chậm. Ốc sên nhỏ ăn như vũ bão, chỉ trong chốc lát đã chén sạch hai mảnh lá.

Hai mảnh này không hề nhỏ, mỗi cái to gần bằng hai ngón tay cái, gấp đôi kích thước cơ thể của Nguyễn Mông. Bình thường phải một buổi sáng Nguyễn Mông mới ăn xong mà hiện tại đã ăn hết rồi.

“Sao mi ăn nhanh thế?” Khương Cung kinh ngạc trước tốc độ ăn uống phi thường của ốc sên nhỏ.

Nguyễn Mông cặm cụi ăn, không hề ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy rau sắp hết, cậu vội vàng ngẩng đầu, đong đưa hai chiếc râu, thúc giục Khương Cung nhanh chóng mang thêm rau đến.

Không đủ a!

Tôi còn chưa có ăn no!

Ốc sên nhỏ tỏ vẻ.

Khương Cung hai mắt đầy tơ máu, đôi tay run rẩy vì hoảng sợ, nhưng vẫn tiếp tục đưa rau cho Nguyễn Mông.

Nguyễn Mông ăn đến thỏa mãn nhưng Đại Hắc ở biệt thự đói đến chóng mặt hoa mắt: “Nguyễn Mông, tớ cũng muốn ăn, cậu cho tớ ăn với ~ tớ cũng rất đói nha ~~~”

“Ngô ngô” Chờ tôi ăn xong sẽ tới lượt cậu.

Đại Hắc: “Cậu bảo thú hai chân cũng cho tớ ăn một chút đi ~~”

Nguyễn Mông nuốt xuống phần rau trong miệng: “Tôi không nói được, hắn cũng không nghe được tôi nói. Cậu chờ một lát, tôi sẽ mang đồ ăn xuống cho”

Đại Hắc ủy khuất: “Vì sao cậu mang xuống ngay bây giờ? Tớ đói lắm a ~~~”

Nguyễn Mông cũng ủy khuất, cậu cũng đói lắm. Với lại, cậu cảm thấy cái đói của cậu và Đại Hắc không giống nhau, nếu bây giờ cậu không ăn no có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Còn Đại Hắc đói, chính là đã tới giờ nhưng chưa được ăn, hẳn là có thể chờ thêm một chút.

“Tớ không muốn lấy cậu làm vợ nữa!!”

Đại Hắc tức giận, quay người, đưa lưng về phía Nguyễn Mông: “Từ bây giờ tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa!”

Nguyễn Mông: “…..”

Từ từ, tôi có đồng ý làm vợ cậu sao??!

Cuối cùng Đại Hắc vẫn được ăn, nhưng là sau khi Nguyễn Mông ăn no, Khương Cung nhớ tới còn có con ốc sên khác, tùy tiện ném mấy cọng lá còn lại vào cho nó.

Đại Hắc: “…..”

Vì cái gì mà Nguyễn Mông ăn lá rau, còn nó ăn cọng??!!

Nguyễn Mông không còn là vợ nó, nó sẽ không nhường nhịn nữa!

Nó muốn vùng lên!!!

Nguyễn Mông đã ăn no: “Nếu không ăn thì sau này khả năng ngay cả cọng cũng không có”

Đại Hắc: “….. Ô ô ô, cậu bắt nạt tớ!!”