Chương 5

Đến học đường, quả nhiên phu tử đã giúp các học sinh của ông chuẩn bị tốt chuyện thi huyện, Cố Chiêu và Tống Trạch báo danh cùng nhau, đương nhiên cho dù bọn họ không báo danh thì phu tử cũng sẽ kêu bọn họ đến. Chuyện ngoài ý muốn năm kia khiến phu tử cảm thấy rất đáng tiếc, ông tin rằng lúc này hai học sinh của ông nhất định có thể thi đậu.

Nhưng mà so với Tống Trạch, tính cách người học trò Cố Chiêu này của ông có hơi không được tập trung, cần có ông và Tống Trạch trông chừng nhiều chút. Phu tử nhìn Cố Chiêu, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng này mà ôn tập đàng hoàng cho ta, đừng có suốt ngày ham chơi nữa, chờ sau khi thi xong rồi thì ngươi muốn chơi như nào cũng được.”

Cố Chiêu cạn lời, nhìn trời, hắn cả ngày chỉ nghĩ chơi bời chỗ nào chứ, rõ ràng là hắn đã học xong toàn bộ nội dung cần học từ sớm rồi, không đi chơi thì còn làm gì nữa? Ấy vậy mà lão sư lại cho rằng đấy là tội ác tày trời, mỗi lần nhìn thấy hắn là lại phải nhắc nhở vài câu.

“Ta biết rồi, phu tử, ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị tốt để thi mà.”

“Ừm, đi xuống đi.”

Còn lâu Tống Trạch mới tin Cố Chiêu sẽ thành thật nghe lời, cái tính cách kia của hắn chính là do cha mẹ hắn cưng chiều mà ra. Quả nhiên, đến giữa trưa, Cố Chiêu đã rời khỏi học đường, còn nhờ Tống Trạch bao che cho, nói rất nhanh sẽ trở về, Tống Trạch còn có thể nói gì được nữa.

Tuy rằng tính cách Cố Chiêu không được tập trung, lại còn ham chơi, nhưng Tống Trạch hiểu rất rõ, Cố Chiêu không hề ngu ngốc một chút nào. Nếu như hắn thật sự muốn nỗ lực học tập thì ngay cả chính mình cũng không so được, Tống Trạch biết, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì lần này ắt hẳn Cố Chiêu sẽ vượt qua thi viện, cho nên đối với hành động lần này hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Cố Chiêu thường xuyên lượn lờ ở trấn trên, nhưng lần này mục đích của hắn không giống như trước, hắn muốn tìm ra thứ gì đó có thể giúp mình kiếm tiền.

Phơi nắng, cảm thụ sức sống bừng bừng của trấn nhỏ, Cố Chiêu cực kỳ thích ý, nếu như không phải vì cha mẹ, không phải vì bên cạnh có một viên bom không hẹn giờ là nữ chính trọng sinh Cố Trân, còn có cảm giác kỳ lạ do giác quan thứ sáu đem lại, Cố Chiêu rất nguyện ý làm một người dân nhỏ bé bình thường, nhiều nhất là thi lấy cái danh tú tài. Nếu như Tống Trạch không bị Cố Trân lôi kéo, thì hắn lại được ôm đùi thêm một thủ phụ đại thần tương lai, so với mạt thế thì cuộc sống này giống hệt như thiên đường vậy.

Lúc hắn đi đến trước một tửu lầu, nghe thấy có người khách kêu: “Tiểu nhị, mang một phần bạch ngọc đậu hũ lên đây.”

“Khách quan, hôm nay đã bán hết bạch ngọc đậu hũ rồi, mời ngày mai lại đến.”

“Mới đó mà đã bán hết rồi? Sau có ngươi không nhập từ huyện thành về nhiều một chút?”

“Ai, vậy thì cũng phải chờ phía đậu hũ phường trong huyện có nhiều đậu hũ hơn để cung cấp cho chúng ta mới được, mỗi ngày chỉ có một chút như vậy thôi, đây còn là do nhờ vào quan hệ nên mới nhập được đó.”

Cố Chiêu trợn tròn mắt. Đậu hũ! Đậu hũ tốt nha!

Đại Chu triều này không phải là bất cứ triều đại nào mà hắn biết trong lịch sử, đương nhiên dù là kiếp trước thì hắn cũng chẳng biết đậu hũ bắt đầu được phát minh ra từ triều đại nào, nhưng hiện tại, rõ ràng là thời gian đậu hũ xuất hiện chưa dài, được rất nhiều người tôn sùng. Cẩn thận nghĩ lại một chút, đúng là cả thị trấn này chẳng có nhà nào làm và bán đậu hũ cả, đều phải nhập từ huyện thành, hơn nữa còn được đặt một cái tên rất hay gọi là bạch ngọc đậu hũ, nghe thôi đã thấy “nhã”.

Tuy rằng mở phường làm đậu hũ cũng vất vả nhưng dù sao cũng tốt hơn so với làm ruộng, đối với Cố gia bây giờ mà nói thì đó cũng là một con đường để phát tài.

Nhưng hiện tại không được, hắn phải chờ Cố Trân làm náo loạn, phân gia xong rồi mới nói ra được. Nếu như Cố Trân không làm loạn thì hắn cũng nguyện ý để nhà nhị ca gia nhập vào việc làm ăn này, nhưng có khả năng đó sao? Hắn chẳng hề xem trọng cô cháu gái Cố Trân này một chút nào.

Lúc trở lại học đường, quả nhiên không bị phu tử phát hiện, tâm tình Cố Chiêu lại càng tốt hơn, hiệu suất đọc sách cũng tăng lên không ít.

Danh sách thi huyện đã được xác định, cuối buổi học phu tử đã giúp bọn họ khoanh vùng ôn tập một số bài trọng điểm, vì thế mọi người đều hăng hái vùi đầu học tập, không một ai thầm thì to nhỏ với nhau.

Mặt trời xuống núi, Cố Chiêu cùng Tống Trạch cùng nhau về nhà.

Vừa về đến nhà Triệu thị đã pha cho Cố Chiêu một cốc nước đường, ở trong mắt lão thái thái, tiểu nhi tử đọc sách rất vất vả, đương nhiên cần phải bồi bổ. Bao đường này là lúc ăn tết nhị khuê nữ đưa tới, lão thái thái vẫn luôn cất giấu, thỉnh thoảng mới pha một cốc cho tiểu nhi tử bồi bổ.

Nhìn thấy cốc nước đường đỏ, theo thói quen trong quá khứ, trong đầu Cố Chiêu lại một lần nữa hiện ra một đạo linh quang, hắn lại tìm được một con đường để phát tài khác, đường trắng.

Ở thời đại này, đường chính là một vật xa xỉ, nhị tỷ gả đến một nhà giàu có nên đến dịp lễ tết đầu năm mới biếu tặng được một bao đường đỏ nửa cân, đó cũng đã là một phần lễ vật rất quý rồi. Đường đỏ thôi mà đã như vậy càng đừng nói đến đường trắng trông giống như tuyết, phỏng chừng chỉ có những hộ phú quý mới có thể hưởng thụ được.

Cố Chiêu quyết định chờ đến khi đi huyện thành tham gia thi huyện sẽ khảo sát thị trường trước một chút, nhất định có thể kiếm được một số bạc. Về phần phải tẩy màu cho đường đỏ như thế nào, số sách trong không gian của Cố Chiêu có viết về quy trình này, cũng có cả phương pháp làm đậu hũ, cho dù không có, hồi Cố Chiêu còn ở cô nhi viện cũng đã từng giúp đầu bếp trong viện làm đậu hũ, cũng không đến mức không biết cách làm.

Trên mặt Cố Chiêu lộ rõ sự vui sướиɠ, lại cúi đầu uống một ngụm nước đường, hắn không thể lãng phí tâm ý của mẹ mình được. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đứa cháu trai nhỏ Cố Nghĩa cách đó không xa đang ngậm ngón tay, hai mắt trông mong nhìn hắn, à không, nhìn cốc nước đường trong tay hắn.

Cố Chiêu có thêm ký ức một đời và tâm hồn của người trưởng thành, thật sự không thể mặt dày mà uống nước đường một mình để cháu trai nhỏ đứng bên cạnh thèm thuồng chảy nước miếng nhìn được, Cố Chiêu nghiêng đầu, vẫy vẫy thằng nhỏ tới. Cố Nghĩa 6 tuổi, nhìn trái nhìn phải, lập tức vui mừng chạy vào, ôm chặt lấy chân Cố Chiêu, lấy lòng cười với hắn: “Tiểu thúc ~”

Trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu khiến Cố Chiêu nghe được vui vẻ không thôi: “Tới đây, chúng ta lén lén uống, không để cho người khác biết, được không?”

Cố Nghĩa lập chức che miệng: “Ta không nói, tiểu thúc thật sự cho ta uống sao?”

“Đương nhiên, tiểu thúc lừa ngươi làm gì, mau uống đi, cẩn thận, đừng để nãi ngươi thấy được.”

Cố Nghĩa lập tức vui mừng thò qua, uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào khiến nó vui như muốn bay lên trời vậy. Uống một ngụm xong nó lại ngẩng đầu lên nhìn tiểu thúc một cái, thấy tiểu thúc ra hiệu lại uống một ngụm nữa, cứ thế, sau khi uống được một nửa, Cố Nghĩa lại không chịu uống nữa.

“Tiểu thúc uống đi, nãi nói tiểu thúc cần phải bồi bổ thân thể, tiểu thúc uống vào rồi sẽ không bị bệnh nữa.”

“Được, chờ tiểu thúc có tiền rồi sau này sẽ mua đồ ăn ngon cho Nghĩa nhi.”

“Được ~”

Tiểu bối Cố gia không ai là không thèm nước đường, ngay cả người lớn cũng thèm, nhưng đối với mấy đứa cháu gái nhà nhị ca, Cố Chiêu lại không có cách nào đối xử giống như đối xử với Cố Nghĩa được. Cũng vì thế, đến lúc ăn cơm tối Liễu thị lại bắt đầu làm loạn lên. Đương nhiên, cách nàng làm loạn không giống với người khác, nàng bày ra bộ dáng như bị người ta bắt nạt, tỏ vè mình cực kỳ đáng thương nhìn lão thái thái, lại ôm bụng của chính mình nói: “Nương, bảo nhi trong bụng ta cũng muốn uống nước đường, nha đầu Trân nhi kia cũng cần phải bồi bổ, đường đỏ là bổ huyết nhất.”

Lai Đệ cùng Chiêu Đệ không dám nói lời nào, chỉ dám liếʍ liếʍ miệng của chính mình, co đầu rụt cổ ngồi một chỗ. Tuy rằng cũng rất khát vọng nhưng các nàng biết chính mình căn bản sẽ không có phần.

Lão thái thái còn chưa phát hỏa thì đại tẩu Tiểu Triệu thị đã lên tiếng cười nhạo trước: “Còn chưa sinh ra mà đã coi như của quý như thế, người làm mẹ thì đòi uống thuốc dưỡng thai, con gái thì lại phí tiền mua thuốc, chẳng biết đang yên đang lành nó phải chạy lên núi làm gì.”

Liễu thị cắn môi, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng hệt như đang bị bắt nạt, nhỏ giọng oán giận nói: “Là do bụng ta có hơi không thoải mái nên mới muốn bồi bổ, ta cũng muốn sinh cho nương thêm một đứa cháu trai mà.”

Cố Trân đột nhiên vọt vào, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác: “Các ngươi lại muốn làm gì? Các ngươi lại bắt nạt nương ta. Chỉ vì nương ta chỉ sinh ba đứa con gái, không sinh con trai nên ở cái nhà này mới bị đại bá nương khi dễ, nãi cũng bất công, cha, ngươi có nhìn thấy không vậy? Dựa vào đâu mà tiểu thúc được uống nước đường còn nương ta muốn uống một ngụm để bồi bổ thân mình thôi cũng bị đại bá nương mắng?”

Lão gia tử cùng Cố lão đại Cố lão nhị đi vào từ phía sau, sắc mặt Cố lão đại thật sự khó coi, tức phụ hắn bắt nạt đệ muội khi nào, lại còn bị cháu gái quở trách như vậy? Sắc mặt của Cố lão nhị cũng khó coi hệt như vậy, đi tới muốn tát cho Cố Trân một cái.

Còn chưa tát, Cố Trân đã thét chói tai trốn ra phía sau lưng Liễu thị, cũng kêu lên: “Cha, ngươi dứt khoát đánh chết ta cho rồi đi, dù sao ta cũng chỉ là một đứa con gái, ở trong mắt cái ngươi chỉ là bồi tiền hóa, có ăn ngon uống tốt gì cũng chẳng đến phần chúng ta!”

“Ngươi nói bậy gì đó, mau xin lỗi nãi và đại bá nương ngay!” - Cố lão nhị tức đến thở hổn hển, Lai Đệ Chiêu Đệ sợ tới nỗi ôm chặt lấy nhau.

Lão thái thái cũng mắng: “Cái con nhóc này muốn tìm đường chết đấy à, sống yên ổn không muốn muốn tạo phản đúng không? Cố gia chúng ta không chấp nhận được loại như ngươi, không muốn ăn cơm thì cút về phòng đi.”

“Đủ rồi! Mau ăn cơm đi, ai muốn làm loạn thì giống như lời nãi các ngươi nói, cút hết về phòng, không muốn ăn thì đừng ăn, ăn một bữa cơm thôi cũng không được yên ổn!” - Lão gia tử cũng phát hỏa.

Lúc này Cố Trân mới không tình nguyện im miệng, lại làm loạn nữa thì khả năng sẽ bị đói bụng, nhưng nàng vẫn hung hăng trợn mắt trừng Cố Chiêu cùng Cố Dao một cái.

Cố Chiêu đau đầu, quả nhiên có nữ chủ trọng sinh ở đây, Cố gia này không thể có ngày yên bình, xem ra hắn phải đi vào trong huyện ở một thời gian trước, như thế cũng thuận tiện cho việc buôn bán đường trắng. Nếu còn ở trong nhà thì ngay cả ăn cơm, ngủ, đọc sách cũng chẳng được yên ổn.

Cố Dao cũng không thể hiểu được, không biết vì sao lại khiến đường muội Cố Trân này ghét mình như vậy. Kệ đi, dù sao từ trước đến nay đường muội này đã chẳng thích nàng, Cố Dao yên lặng ngồi cạnh mẹ nàng, chờ nãi chia thức ăn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Chiêu đi đến phòng cha mẹ, thời tiết còn lạnh, hai lão đã sớm lên giường, cũng không muốn lãng phí đèn dầu.

Nhìn thấy tiểu nhi tử đến, lão thái thái vội bảo hắn cởi giày chui vào ổ chăn làm ấm chân, Cố Chiêu cũng không ngại ngùng, ngồi xuống cạnh giường.

Trong lòng lão gia tử hiểu rõ: “Là vì chuyện thi huyện đúng không. Cha và nương ngươi đã chuẩn bị bạc cho ngươi rồi, nương Chiêu nhi à, đem số bạc kia đưa cho Chiêu nhi đi.”

“Ai, việc này không cần lão nhân ngươi phải nói.” - Lão thái thái lấy từ trong cái rương ở đầu giường ra một túi tiền, nhét vào trong tay Cố Chiêu: “Đây là mười lượng bạc, nếu như không đủ thì lại nói với nương.”

“Đủ rồi, đủ rồi.” - Trong lòng Cố Chiêu hiểu rõ, lấy số bạc này ra, những người khác ở Cố gia đều sẽ nhìn chằm chằm, nếu như lần này hắn vẫn không thi đậu thì ngay cả đại ca cũng sẽ có ý kiến. Cố Chiêu là đệ đệ của hắn nhưng Cố Nhân và Cố Nghĩa là con trai ruột, dù thế nào cũng phải lo cho con mình nhiều hơn, đây cũng là chuyện thường tình.

Cố Nghĩa đã đến tuổi đọc sách, Cố Nhân lại muốn lấy vợ, bất kể là việc nào thì cũng cần phải tiêu không ít bạc, áp lực của Cố Đại Ngưu cũng rất lớn.

“Cha, nương, ta có chuyện muốn nói với các ngươi, ta muốn vào trong huyện ở trước một thời gian, ở đó yên tĩnh, nhà mình quá ồn ào, không có cách nào tĩnh tâm mà đọc sách được.”

Mày lão thái thái nhướn thẳng: “Đều tại con nhóc con nhà lão nhị kia, các nàng còn muốn làm loạn nữa thử xem nương có xé xác các nàng ra không.”

Lão gia tử thở dài, hắn đã đến tuổi này rồi, muốn trợ cấp cho tiểu nhi tử thì cũng phải dựa vào lão đại và lão nhị, muốn bọn họ cam tâm tình nguyện giống như mình rất khó, càng ngày sẽ càng nhiều bất mãn, chỉ dựa vào lão bà tử thì không thể áp xuống được.

Cho nên, lão gia tử nghĩ nghĩ một chút, đồng ý: “Vậy cứ theo lời Chiêu nhi ngươi đi. Số bạc này có đủ dùng không?” - Vào trong huyện ở thì cần phải tìm phòng trọ, hơn nữa cũng phải ăn cơm, chẳng phải sẽ tiêu bạc như nước chảy hay sao.

“Đủ, đủ, cha yên tâm, sau này nhất định nhi tử sẽ kiếm một đống lớn bạc về hiếu kính ngươi và nương, các ngươi cứ chờ mà hưởng phúc của nhi tử đi.” - Cố Chiêu vội vàng cự tuyệt, không muốn cha mẹ phải lấy bạc ra nữa. Chỉ là, hiện tại hắn cũng rất bất đắc dĩ, số bạc này vừa hay có thể dùng làm vốn để khởi nghiệp.

Vừa nghe thấy lời này, mặt lão thái thái lập tức trở nên hớn hở, ngay cả biểu tình của lão gia tử cũng giãn ra. Ai mà không thích nghe lời hay, những lời tiểu nhi tử nói lại đặc biệt xuôi tai, chẳng trách sao bọn họ lại thiên vị tiểu nhi tử như thế.