Chương 15-2

“Được.” Chu Nhị Hòa không chút suy nghĩ, tài nguyên tốt như vậy không có chuyện để cho người khác, “Quay về em dẫn Ninh Dữ Ý tới công ty ký hợp đồng.”

“Được.”

“Đúng rồi, nếu Tạ Duệ Châu cũng đi thì công ty có thể bàn điều kiện với đạo diễn chứ."

Chu Nhị Na ý bảo hắn có rắm nhanh thả.

“Chương trình này không thể mời Vu Tư Hàn làm khách quý tạm thời." Chu Nhị Hòa cười, bộ dáng giảo hoạt có chút giống Chu Nhị Na có chút giống.

“Đươch.” Chu Nhị Na tắt thuốc lá trong tay đi, đứng dậy ném vào thùng rác.

Nhưng mà chuyện cấm một diễn viên tuyến hai, ba tham gia không phải chuyện chỉ nói là được.

Mà tính cách em trai mình như thế nào cô cũng biết, nếu không có thù lớn Chu Nhị Hòa sẽ không nhắm vào cậu ta như vậy.

“Chị đi đâu đấy?” Chu Nhị Hòa ở đằng sau hô to.

“Hóng gió, bớt mùi khói thuốc.”

Cuối cùng lúc hai người về nhà, mùi khói thuốc nhạt nhòa trên người vẫn bị ngửi thấy, hai người đều đồng thời bị lộ.

“Hai ngươi dọn chút đồ vật rồi đi luôn đi." Mẹ Chu mặt không cảm xúc, đôi tay ôm ngực ngồi trên sô pha, “Đừng có về, trung thu quốc khánh cũng đừng có về.”

“Khoan đã, mẹ……” Chu Nhị Na có chút chột dạ.

“Trung thu cùng quốc khánh đều ở cùng nhau, hai đứa còn độc thân đấy, một đứa 28, đứa khác 31 rồi mà còn độc thân.”

“Mẹ con sai rồi.”

“Đi đi, hai người sau này cứ đi làm luôn đi, tôi không phải mẹ hai người."

Ba Chu từ phòng đi ra, đưa hành lý cho hai người bọn họ, nhìn gương mặt đáng thương, đành phải dùng khẩu hình nói —— ba cũng không có cách nào a.

Bị đuổi ra khỏi nhà, Chu Nhị Na cùng Chu Nhị Hòa liếc nhau, từng người lên xe ——

Cùng nhau về công ty.

Ngày hôm sau Ninh Dữ Ý được Chu Nhị Hòa thông báo cho có chương trình mới.

“Nếu em chưa xem thì xem mấy kỳ trước nhiều một chút đ, lượng người xem của chương trình này vẫn rất tốt, chỉ là có hơi mệt." Chu Nhị Hòa ở đầu bên kia điện thoại nói.

“Tham gia cùng anh Tạ hả?” Ninh Dữ Ý một bên nghe điện thoại, một bên xem chương trình, “Sinh hoạt hàng ngày à.”

“Ừ, cùng Tạ Duệ Châu, chương trình này cũng coi như là anh ấy tranh thủ giúp cậu, trong đó trừ em ra mọi người đều là người nổi tiếng.” Chu Nhị Hòa rất để ý tài nguyên này, “Mấy hôm nay em xem nhiều vào, mấy ngày sau bắt đầu quay luôn.”

“Vội thế sao?”

“Ừ, giá thị trường năm nay không tốt, bên đạo diễn nghỉ lâu rồi, mãi mới có cơ hội nên muốn bắt đầu quay sớm. Hai khách quý ở đấy không quay được, kẹt ở nước ngoài chưa về.” Chu Nhị Hòa giải thích.

“Được, có thể kiếm tiền là được.” Ninh Dữ Ý cắn một miếng táo, “Buổi tối anh tới nhà em ăn cơm không, em tính làm một nồi lẩu.”

“Đi, nhớ mua thêm ít thịt trâu và đậu phụ.”

Kết quả buổi tối lúc Chu Nhị Hòa đến nhà Ninh Dữ Ý, mở cửa ra vậy mà lại nhìn thấy Phàn Trung Xuyên.

Nhìn gương mặt đầy dấu chấm hỏi của Chu Nhị Hòa, Ninh Dữ Ý cũng chỉ có thể nhún nhún vai.

Cậu nên giải thích như thế nào bây giờ, chẳng lẽ nói ở trước khu nhà (khu nhà này không phải là nhà của em Ý đâu, mà là cả cái khu to đùng có nhiều nhà bên trong có cả nhà của ẻm í) tình cờ gặp phải Phàn Trung Xuyên? Trời biết lúc cậu gặp phải Phàn Trung Xuyên sự nghi ngờ trên mặt cũng không ít hơn Chu Nhị Hòa đâu.

Ai biết người quản lý cả cái công ty chục nghìn tỷ, lại không có việc gì mà đứng trước nhà bọn họ làm gì?

Phàn Trung Xuyên bị Ninh Dữ Ý để ngồi ở trên sô pha xem TV ăn trái cây.

Nhưng TV mở ngay trước mặt anh, mà anh chẳng thèm nhìn lấy một cái, toàn bộ thời gian đều nhìn bộ dáng bận rộn trong phòng bếp.

Hôm nay tự nhiên xức động nên mới đến khu nhà của Ninh Dữ Ý, lúc kinh doanh chuyện gì xảy ra anh cũng bình tĩnh tự tin, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ninh Dữ Ý lại không thể tự kiềm chế cảm xúc.