Chương 15-3

30/4 - 1/5 sắp tới mình sắp thi nên không đăng truyện sớm được nhưng mà 11/5 mọi người có muốn quà gì bù cho 2 ngày ấy không nào, bão 10 chương hay miễn phí tất cả các chương trong 30 phút nào~~

Chu Nhị Hòa cẩn thận đi đến bên cạnh Phàn Trung Xuyên, mãi thế nào cũng không dám ngồi xuống, mỗi lần nhìn anh lại cảm thấy áp lực. Cuối cùng quyết định cởϊ áσ khoác vào phòng bếp giúp rửa rau.

Nhân tiện nhỏ giọng hỏi Ninh Dữ Ý “Vì sao Phàn Trung Xuyên lại xuất hiện ở khu nhà bình thường của chúng ta?”

“Có khả năng chỉ là đi ngang qua, khu nhà này chính là do tập đoàn Phàn thị xây.” Ninh Dữ Ý chậc một tiếng, “Hơn nữa khu nhà này mà là bình thường à? Anh xem lại mấy khu biệt thự ở sau nhà mình đi rồi nói.”

Khu nhà của bọn họ trông giống hình tròn, vòng bên ngoài là nơi ở của mấy công ty lớn trong giới giải trí, trừ bên ngoài ra, bên trong toàn là biệt thự lớn.

Nói cách khác là toà nhà bọn họ tạm thời vào ở chả khác nào dùng để cách âm cho khu biệt thự bên trong.

Đây đúng là chuyện buồn mà.

Mèo nhỏ khóc hu hu.jgSau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Hai Nhà Hào Môn - Chương 15-3Chu Nhị Hoà im lặng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Hình như đúng là vậy, luôn ở vòng bên ngoài nên anh sắp quên mất bên trong toàn biệt thự rồi."

Phàn Trung Xuyên đang nhắn tin cho trợ lý.

—— Chuẩn bị cho tôi một phòng ở Thanh An.

Thanh An là khu nhà của Ninh Dữ Ý, phong cảnh bên trong rất đẹp, tất nhiên tiền phòng cũng rất đắt.

—— nhưng phong cảnh bẻb tron chỉ thuộc về khu biệt thự.

Vòng ngoài mà bọn họ ở cũng chẳng khác gì phòng bình thường, may mà cách âm của phòng không tồi, hơn nữa ở đây là trung tâm thành phố, có rất ít xe tải lớn đi qua, cũng không ồn như trong tưởng tượng. Dù nói là không thể đi tham quan phong cảnh của khu biệt thự nhưng giá nhà thấp hơn giá thị trường một chút, vậy nên rất nhiều người muốn mua phòng ở đây.

Trợ lý không biết chủ tịch nhà mình tại sao tự nhiên lại muốn một phòng ở Thanh An, nhưng có thể suy đoán được có lẽ là vì Ninh Dữ Ý.

Bởi vì là do chủ tịch nhà mình khopng thèm che giấu cảm xúc của mình với minh tinh kia.

Chuqanr bị một phòng ở Thanh An cũng không khó, khi xây dựng khu này đã cố ý để lại cho Phàn Trung Xuyên một ngôi nhà, đồ trong nhà đều là loại tốt nhất, chỉ cần tìm người quét dọn là có thể vào ở.

Ninh Dữ Ý không biết suy nghĩ của Phàn Trung Xuyên, rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, lần lượt để vào trong bát đĩa, Chu Nhị Hòa đang giúp cậu để lên bàn.

Ăn lẩu quan trọng nhất là nước canh, dù bên ngoài người ta có bán sẵn nước dùng lẩu, nhưng Ninh Dữ Ý vẫn thích dùng nước canh mình tự hầm.

Dùng một ít hành tỏi, gia vị, tương và ớt cho vào trong nồi, mùi hương liền phảng phất bay lên. Cuối cùng cho thêm cả nước hầm xương trâu, mùi vị rất ngon.

Ít nhất Chu Nhị Hòa vừa mở nắp nồi ra đã thèm đếm tí nữa thì chảy nước miếng.

Ninh Dữ Ý đánh vào tay Chu Nhị Hòa, “Mờ người lớn nhất ăn trước, Phàn tổng ở ngay bên ngoài kia, anh có dám chảy nước miếng nữa không?"

“Không dám không dám.” Chu Nhị Hòa dùng khăn ướt bao quanh đáy nồi, để nồi canh xuống bàn, “Anh còn mua mấy bình nước ngọt, cuối cùng ai ngờ Phàn tổng lại tới, đợi anh đi xuống tầng mua ít rượu vang đỏ đã."

Anh cũng không dám đưa cho Phàn Trung Xuyên một cốc nước mà.

“Anh ăn lẩu mà uống rượu vang đỏ?” Ninh Dữ Ý nhìn anh như kẻ ngốc.

Cuối cùng Chu Nhị Hòa vẫn không đi mua rượu vang đỏ, bởi vì Phàn Trung Xuyên tự giác lấy cho mình một ly nước ngọt mất rồi.

Động tác ưu nhã kia xém chút nữa cảm thấy bọn họ không phải uống nước ngọt mà là rượu năm 1992.

Lẩu cay nhưng Phàn Trung Xuyên ăn rất từ từ tao nhã.

Ninh Dữ Ý tuy ăn rất nhanh, nhưng người ngoài trông thấy vẫn rất đáng yêu, chỉ thấy giống một thiếu gia bị chiều hư, bên ngoài thô lỗ nhưng bên trong lại rất đẹp.

Chỉ có mình…… kiềm chế như thế.

Chu Nhị Hòa che lại đôi môi bị cay đến đỏ bừng, nhất thời đột nhiên thở hồng hộc như đang bị bệnh.

Ăn xong nồi lẩu trời đã tối, Chu Nhị Hòa có việc ở công ty nên đi trước nhưng mà trước khi đi đã rửa sạch bát đĩa.

Phàn Trung Xuyên cũng nghe điện thoại.

Hình như là việc ở công ty.

Ninh Dữ Ý chống cằm, lặng lẽ chú ý Phàn Trung Xuyên.

“Ừ.” Nói xong Phàn Trung Xuyên tắt điện thoại, quay đầu nhìn lại, móc từ trong túi lấy ra một cái hộp, "Quà cảm ơn cho bữa cơm chiều nay."

Ninh Dữ Ý: “Chỉ là cơm chiều mà thôi.”

“Anh ở ngay đằng sau.” Phàn Trung Xuyên nắm lấy tay Ninh Dữ Ý, đem cái hộp được bọc bằng nhung tơ để lên trên tay cậu, "Lần trước nhìn thấy cái này, nghĩ sẽ rất hợp với em."

Nhưng sự chú ý của Ninh Dữ Ý lực đều tập trung vào câu đằng trước, “Oa, Phàn tổng ở ngay phía sau á?”

“Ừ.” Phàn Trung Xuyên suy nghĩ một chút, “Em có thể tới nhà anh chơi.”

“Trên tầng có phòng chơi game, bình thường cũng không có ai dùng."

“Phòng chơi game sao?” Ninh Dữ Ý đột nhiên kích động, không có đứa con trai nào có thể từ chối được cái phòng chơi game này!

Không có!!!

Phàn Trung Xuyên có thể sao?

Phàn Trung Xuyên đã không thuộc trong phạm vi nhận thức của loài người rồi.

“Bây giờ có muốn đi luôn không?" Phàn Trung Xuyên dụ dỗ.

Ninh Dữ Ý chỉ tự hỏi một giây, đã vui vẻ gật gật đầu, chạy vào phòng ngủ đi thay quần áo.