Chương 18-2

Ấn vào đoạn chat của Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý gửi đi hết đống ảnh vừa chụp được.

—— Anh, chỗ này trông rất đẹp! Khi nào trở về em sẽ tự mình hái ít lá trà mang về cho anh!!!

“Lá trà ở đây rất nổi tiếng.” Người dẫn chương trình ngồi ở ghế phụ (ghế bên cạnh người lái í), thực hiện xong nhiệm vụ quay xung quanh thì bắt đầu giới thiệu, “Trà phượng đỉnh lấy nguyên liệu ở đây.”

“Có khi nhiệm vụ của chúng ta là lên núi hái trà nhỉ.” Ninh Dữ Ý nhìn cả núi toàn cây trà đã biết ý đồ của tổ tiết mục.

“Ờ……” Người dẫn chương trình giả vờ không nghe thấy.

Ninh Dữ Ý: “……”

Tạ Duệ Châu vừa lên xe đã ngủ, Ninh Dữ Ý cẩn thận không chạm vào anh, cảm thấy điều hoà trong xe để nhiệu độ hơi thấp liền tìm một cái thảm đắp lên cho anh.

Khoảng cách giữa sân bay với thôn nhỏ này rất xa, đặc biệt là lúc đi lên núi rất xóc, lúc đầu Ninh Dữ Ý đang ngủ ngon lành thì bị đập đầu vào cửa sổ do phanh gấp.

Ninh Dữ Ý giật mình tỉnh dậy, nhe răng trợn mắt kêu đau.

Tạ Duệ Châu xoa chỗ bị đau giúp cậu, quay ra hỏi tài xế: “Xảy ra chuyện gì vậy.”

“Xin lỗi xin lỗi, đằng trước hình như có cái gì ấy.” Tài xế vội vàng xin lỗi.

“Không sao không sao.” Ninh Dữ Ý mở ra cửa sổ xe hít thở chút không khí.

“Đằng trước hình như có động vật nhỏ.” Tài xế vươn cổ cố gắng nhìn ra bên ngoài, “Ông Tiêu, ông xuống dưới xem đi.”

Ông Tiêu là dẫn chương trình đi cùng Ninh Dữ Ý.

Ninh Dữ Ý nhìn ông vác camera không tiện thì tự mình mở của xe đi xuống, “Cháu xuống cho.”

Tạ Duệ Châu lo cho Ninh Dữ Ý, cũng xuống xe theo.

Ninh Dữ Ý vốn cho rằng sẽ là động vật trong núi như nhím hay chồn, không ngờ lại là một con mèo tam thể cuộn người thành hình tròn, ở chân hình như có vết máu.

Cậu nhanh chóng chạy lại chỗ con mèo lại thấy chân của nó bị thương, nằm ở dưới đất không đi được.

Nhìn vết máu giống như bị xe đâm vào, chắc mới đâm lúc nửa tiếng trước.

“Meo meo.” Ninh Dữ Ýcúi người ngồi xổm xuống muốn sờ nó.

An ủi mèo nhỏ không khó khăn như trong tưởng tượng, chú mèo tam thể không sợ chút nào, cứ trợn tròn mắt để cho Ninh Dữ Ý gãi sau cổ.

“Meow ~” tiếng kêu nho nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Ninh Dữ Ý, ng·ay sau đó ở dưới bụng của nó có hai con mèo con chui ra, có vẻ chưa được một tháng tuổi.

Tạ Duệ Châu cũng nhìn thấy mèo con, cùng cậu ngồi xổm xuống, “Thích à?”

Ninh Dữ Ý có chút chần chờ, cậu thích mèo, hơn nữa cứ để nó ở nơi hoang vắng không có người đi qua như vậy thì sau này chân sẽ không đi được nữa.

Nhưng nếu muốn giữ nó lại thì tổ tiếu mục phải đồng ý mới được.

“Anh vào xe lấy cái hộp giấy, cứ để nó ở trong phòng nhỏ đi.” Tạ Duệ Châu cũng không nhịn được sờ mèo con, “Đạo diễn sẽ không để ý đâu, trong phòng vốn đã nuôi một con chó màu vàng, một con Alaska, thêm mấy con này nữa cũng chẳng sao.”

Tạ Duệ Châu giơ cái tay không sờ mèo lên xoa đầu cậu, “Để anh đi nói, ông ấy không chịu thì cũng vô dụng.”

Ninh Dữ Ý vui vẻ cười híp mắt, một bên an ủi mèo con một bên chờ Tạ Duệ Châu mang hộp lại đây.

Thấy Tạ Duệ Châu một mình vào trong xe, người dẫn chương vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, đó là động vật được bảo vệ sao? Chúng ta có cần gọi cảnh sát không?”

“Là mèo.” Tạ Duệ Châu mở cốp xe ra, “Có hộp giấy không?”

“A, có.” Tài xế cứ tưởng là động vật được quốc gia bảo vệ chưa được đưa đi, “ Có hộp giấy đựng thiết bị quay chương trình đấy, bây giờ chỉ còn hộp không thôi.”

Tạ Duệ Châu cầm cái hộp giấy trống không mang ra, tiện thể lấy cái chăn đắp trên người mình vừa nãy lót vào trong hộp.

Ninh Dữ Ý bế mèo con dưới bụng con mèo tam thể bỏ vào hộp giấy trước, mới cho con mèo bị thương vào trong.

Có vẻ như nó không quen bị bế nên nằm trên tay cậu giãy giụa một chút rồi im lặng cuộn tròn trong ngực Ninh Dữ Ý, thậm chí lúc bị bỏ vào trong hộp còn không nỡ,lay lay cánh tay cậu muốn trèo lên trên.

“Ngoan, đến nơi rồi ôm.” Ninh Dữ Ý bê hộp giấy, “Anh Tạ, chúng ta lên xe đi.”

Sợ mèo tam thể bị thương nặng hơn, cả đường Ninh Dữ Ý đều ôm hộp giấy.

Đạo diễn nghĩ ngày đầu tiên Tạ Duệ Châu tham gia đã là một tin vui, ai ngờ Ninh Dữ Ý lại ôm niềm vui thứ hai tới.