Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 4: Cậu nhìn thấy không?

Nhà Diệp Dạ Thần cách nơi này khoảng hơn 10 km, nơi này có tuyến xe cố định, cũng có taxi, ngồi xe thì mất khoảng chừng mười phút đồng hồ, đi bộ thì hơn một giờ, nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa.

Diệp Dạ Thần gọi xe taxi sau đó nói với tài xế: ""Anh, tới tiểu khu Đông Uyển."

Tài xế nhìn thấy cả người Diệp Dạ Thần ướt đẫm, tò mò hỏi một câu: "Cậu nhảy sông à?"

Diệp Dạ Thần nở nụ cười xấu hổ, nói quanh co: ""À, không phải vậy, coi như là......." Cậu cũng không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này Diệp Dạ Thần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Lai: "Ba ba, ba nói để con đi xem xét tình hình trước mà tại sao người nhà của cô bé kia lại không có xuất hiện, hiện tại cả người con ướt đẫm phải đi về thay quần áo, rốt cuộc lúc nào thì bọn họ tới, chẳng lẽ bắt con là ở chỗ đó đợi đến tối hả.""

Diệp Lai đang quay chương trình, hiện tại đang ở phía sau hậu trường chuẩn bị, sau khi nghe con trai gọi điện thoại tới thì chưa kịp nói câu nào đã nghe con trai bên kia nói một tràng làm ông muốn chen vào một câu cũng khó.

"Con có thấy gì không?" Diệp Lai bình tĩnh hỏi, mặc cho nhân viên bên cạnh bận rộn tới bận rộn lui, ông cũng hoàn toàn không quan tâm.

"Tạm thời không thấy gì cả."" Diệp Dạ Thần thấy sắp tới nhà, vội vàng nói: "Không bằng ba ba đưa cách liên lạc của nhà cô bé đó cho con, con tự mình hỏi bọn họ.""

"Họ không quen con, làm sao lại nhận cuộc gọi từ số lạ, không chừng còn nghĩ con là tên lường gạt, như vậy đi, để ba giục bọn họ, con cứ yên tâm tiếp tục tìm manh mối đi." Diệp Lai an ủi, nói.

"Vậy ba ba có nói cho bọn họ biết con là con trai của ba ba không? Nếu không một lát nữa bọn họ thấy con trẻ như vậy cũng sẽ không tin con."" Đây cũng là chuyện Diệp Dạ Thần lo lắng nhất trước khi tới đó.

"Biết rồi, ba sẽ nói, con cứ yên tâm làm đi, ba tin tưởng con."" Diệp Lai cười nói, nếu không ông cũng sẽ không nhận đồ đệ mà cái gì cũng truyền lại hết cho con trai bởi vì ông tin tưởng sự thông minh tài trí và thiên phú linh dị của con mình, đây đều là những thứ mà người khác không có, cho dù có thì trước mắt ông cũng chưa tìm thấy, nếu không đã sớm nhận người đó làm đồ đệ rồi.

Lúc này tài xế lại lên tiếng: "Cậu đang nhắc tới cô bé mới vừa chết đuối mấy ngày trước à, chà chà, thật là đáng tiếc, một cô bé xinh đẹp đáng yêu như vậy lại chết đuối, cảnh sát nói là ngoài ý muốn, cậu làm việc gì vậy?""

"Cái này...." Tạm thời Diệp Dạ Thần không tiện tiết lộ hơn nữa cậu cũng ngại không muốn nói rõ, dù sao việc này cũng không được nhiều người công nhận, người ta chỉ cho rằng bọn họ là đồ lừa gạt, không có bản lãnh thật sự, cho dù có bản lãnh thật sự thì cũng sẽ không trên thế giới này có quỷ hồn tồn tại.

"Đến tiểu khu Đông Uyển rồi.""

""Bao nhiêu tiền?" Diệp Dạ Thần tháo dây an toàn hỏi.

""Năm tệ.""

""Đây.""

Diệp Dạ Thần móc năm tệ ướt nhẹp ra đưa cho tài xế, tài xế liếc nhìn năm tệ sắp nát này, do dự nhận lấy.

Diệp Dạ Thần rất xấu hổ nhưng mà tiền trên người của cậu đều ướt hết, lúc nhảy xuống nước khong có nghĩ nhiều như vậy, nếu như tài xế không muốn lấy thì cậu cũng không còn cách nào, rất may là là điện thoại không ướt, nếu không đi bộ về nhà cũng khờ người.

Sau khi về đến nhà, Diệp Dạ Thần nhanh chóng thay một bộ quần áo mùa hè sạch sẽ nhẹ nhàng rồi vộ vàng ra cửa.

Bộ quần áo này có phong cách giống bộ bị ướt lúc nãy, chỉ có màu áo là không giống nhau, áo trước màu hồng, áo này có sọc màu xanh lam.

Lúc đi tới sông đào, Diệp Dạ Thần thấy bên bờ sông có hai vợ chồng chừng ba mươi mặc quần áo màu đen đang đứng chờ, người phụ nữ mặc váy liền màu đen, vóc người đầy đặn, người đàn ông thì cao gầy, hai người rất có tướng phu thê. Người phụ nữ mắt to hai mí, miệng anh đào nhỏ nhắn, nếu gầy thì chắc chắn là mỹ nữ, người đàn ông thì giống phần lớn mọi người nhưng đường chân tóc rất cao (hói á), người như thế này không phải là ông chủ thì là doanh nhân.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại chú ý đến đôi vợ chồng này, dù sao cậu cũng không quen người nhà của cô bé kia, thậm chí ngay cả dáng vẻ cô bé thế nào cũng không biết, có điều khi thấy bóng lưng hai người kia toát lên vẻ tịch mịch và bi thương thì không nhịn được mà nhìn lâu thêm một chút, hai người kia tới tản bộ hay là đang thương tiếc người nào?

Bất tri bất giác cậu đi đến gần hai vợ chồng nay, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt sông.

"Không phải Diệp Lai nói một lát nữa con trai ông ấy sẽ tới đây sao? Chúng ta đã chờ ở chỗ này nửa giờ rồi mà con không thấy cậu ta đâu, chỉ thấy một người nhảy sông tự sát."" Người phụ nữ vẻ mặt không vui lẩm bẩm, xem ra là không còn kiên nhẫn nữa.

"Ai biết được, ông ta không đến được lại bảo con trai đến, rốt cuộc là có ý gì chứ! Cũng không biết con trai ông ta có làm được hay không, đến lúc đó đừng có bỏ chạy lấy người là được." Người đàn ông phụ họa theo.

Vừa rồi hai người này cũng ở trong đám người vây xem à? Tại sao cậu lại không thấy?

Diệp Dạ Thần vừa nghĩ vừa từ từ đến gần bọn họ, cậu hỏi: "Xin hỏi hai người có phải là cha mẹ của cô bé chết đuối ở đây không lâu đúng không?""

Hai người đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt khác nhau quan sát Diệp Dạ Thần.

"Cậu không phải là cái người nghĩ không thông vừa mới nhảy sông tự sát kia sao?" Người phụ nữ kinh ngạc chỉ vào Diệp Dạ Thần: "Chẳng lẽ cậu là con trai của Diệp Lai đại sư?"

""Đúng vậy, tôi nhảy sông tự sát lúc nào, tôi chỉ muốn xuống xem thử trong nước có thứ gì đang tác quái làm cho con gái hai người chết đuối hay không thôi."" Vẻ mặt Diệp Dạ Thần có chút lúng túng giải thích.

""Vậy cậu có thấy gì không?"" Người đàn ông hỏi tiếp.

Hai người bọn họ thấy người trẻ tuổi này vì muốn tìm được nguyên nhân cái chết của con gái mà không tiếc nhảy xuống sông tim kiếm, việc làm lớn mật, không để ý hình tượng này khiến cho bọn họ nhìn cậu nhìn với cặp mắt khác xưa, dù sao người trẻ tuổi bây giờ đều thích đẹp, nhất là người có bề ngoài tuấn tú giống cậu thiếu niên trước mắt này, cậu có thể làm đến mức độ này thì đúng là khó có được.

""Trước mắt thì không có nhưng mà tôi sẽ tìm được."" Diệp Dạ Thần bảo đảm.

"Vậy cậu có nhìn tiếp không? "" Trước mắt thì người phụ nữ còn không biết Diệp Dạ Thần có bản lãnh thật sự hay không, dù sao hiện tại cậu ta cũng chưa nói được gì.

""Tôi có mắt âm dương, trời sinh có thể thấy quỷ, cho nên nếu như tôi thấy chung quanh đây có quỷ thường lui tới thì sẽ hỏi nó chuyện phát sinh ngày đó như thế nào."" Diệp Dạ Thần giải thích.

""Quỷ sẽ nói cho cậu biết hay sao?"" Vẻ mặt người đàn ông nặng nề, hai tay ôm ngực quan sát Diệp Dạ Thần, tên nhóc này cũng chỉ có chút bản lãnh này thôi à?

"Đúng vậy."" Diệp Dạ Thần tràn đầy tự tin trả lời.

""Vậy nếu cậu không thấy quỷ thì sẽ không tìm thấy nguyên nhân cái chết của con gái tôi đúng không?"" Người phụ nữ có chút im lặng: "Nếu theo như cậu nói thì tôi tùy tiện tìm một người có thể thấy quỷ tới hỏi giúp xem rốt cuộc là con gái tôi chết thế nào, như vậy chúng tôi còn cần phải tiêu nhiều tiền như vậy để mời Diệp Lai đại sư nổi danh tới sao? Bản lãnh của ba cậu lớn nhưng con trai ông ta thì chưa chắc! Hừ! Tôi hiểu rồi!’’ Người phụ nữ tức giận quay người sang bên kia, tiếp tục nhìn mặt sông buồn bã.

""Không phải vậy, hai người đừng hiểu lầm, tôi....""

""Được rồi! Nếu như cậu không có năng lực cứ việc nói thẳng, đừng lợi dụng danh tiếng của ba cậu lừa gạt nữa biết chưa, đây là đang đập biển hiệu của ba cậu đấy."" Người phụ nữ tức giận bỏ lại một câu.

Mọi việc đã đến nước này, Diệp Dạ Thần cảm thấy nếu mình không chứng tỏ được bản lĩnh thật sự thì bọn họ sẽ không tin rằng mình có năng lực giúp bọn họ tìm được nguyên nhân cái chết của con gái.

(Chương này vẫn hài, kiểu ai mới đi làm ngày đầu cũng ngô nghê hết. Lính mới ngẩn tò te...=)