Quyển 1: Hồng Y Nữ Quỷ - Chương 5: Thể chất thông linh

"Này! Cậu có làm được hay không?" Người đàn ông không kiên nhẫn nói.

""Đưa tay cho tôi."" Diệp Dạ Thần xoay người nói với người đàn ông, cậu đột nhiên nói câu này khiến người đàn ông có chút khó hiểu.

""Cậu làm gì thế?" Người đàn ông ngoài miệng thì buồn bực nhưng vẫn đưa tay ra. Hai người nhìn nhau, người phụ nữ bắt đầu nghiêm túc chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Dạ Thần, chút tức giận vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.

Diệp Dạ Thần cầm tay anh ta, nhắm mắt lại, bắt đầu tìm tất cả các thông tin về người nhà này.

Hình ảnh người một nhà bắt đầu xuất hiện trong đầu cậu giống nhau thước phim được chiếu chậm nhưng hết sức mơ hồ, nhất là bóng dáng của cô bé, chỉ thấy một cách đại khái nhưng vẫn có thể cảm giác được dáng dấp của cô bé rất đẹp, rất đáng yêu, nghe lời hiểu chuyện, là bảo bối trong lòng cha mẹ.

""Kim Quả Nhi."" Diệp Dạ Thần gọi tên cô bé.

Hai người nhìn nhau, người phụ nữ bắt đầu nghiêm túc chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Dạ Thần, chút tức giận mới vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt Diệp Dạ Thần không chớp mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, anh ta lập tức nói: ""Quế Hoa, vừa rồi cậu ta gọi tên con gái đúng không?""

"Có thể cậu ta đã biết những chuyện của con gái trước khi tới đây, biết tên cũng không có gì lạ."" Người phụ nữ thản nhiên nói, cô vẫn tiếp tục quan sát cậu, chỉ chút thông tin này vẫn chưa đủ để cô tin rằng cậu có bản lãnh thật sự.

""Pudding nhỏ..."" Đọc đến đâ, Diệp Dạ Thần đột nhiên mở mắt, tay cũng buông lỏng, cậu lập tức nhìn thấy một bé gái xinh đẹp tóc cột đuôi ngựa, trên người mặc váy màu hồng thắt đai đang đứng bên cạnh câu, lúc này cô bé đang cười với cậu rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ....

"Pudding nhỏ là tên con chó con gái thích nhất, đó là một con Husky màu xám trắng, làm sao cậu ta biết được?" Người phụ nữ nói nhỏ bên tai người đàn ông, trên mặt có thể nói là có chút khϊếp sợ.

""Anh cũng cảm thấy kỳ quái, cậu ta có thể điều tra được con chó của con gái nhưng không thể nào biết tên của nó bởi vì Pudding nhỏ chỉ có Quả Nhi gọi, đây là tên riêng của con chó."" Người đàn ông cũng nhỏ giọng đáp lại.

.........

"Anh ơi....Vốn em đang chơi ở công viên nhưng sau đó thì bị một chị gái mặc quần áo trắng dẫn đến nơi này, chị ấy bảo em xuống chơi với mình nhưng lúc em xuống rồi thì không thể lên được, em thấy mấy chú cảnh sát tới đây vớt thi thể của em lên, em còn thấy ba mẹ quỳ gối khóc trước thi thể của em, bọn họ khóc vô cùng thương tâm làm em thấy cũng muốn khóc theo, em ở bên cạnh nói bọn họ đừng khóc nữa nhưng bọn họ giống như không nghe thấy, cứ khóc mãi, khóc đến mức lòng em cũng tan nát theo..."

Nghe đến đó, mắt Diệp Dạ Thần cũng đỏ lên, cậu nói với cô bé đang cười vui vẻ: "Quả Nhi, em có hận chị gái kia không?"

Kim Quả Nhi kiên định gật đầu: "Em báo mộng cho ba mẹ, lúc đầu em nói muốn nói cho bọn họ biết rằng em không phải tử vong ngoài ý muốn, em bị quỷ hại chết, em không cam lòng nhưng sau đó em đã suy nghĩ kĩ, em cũng không muốn bọn họ cứ băn khoăn mãi về chuyện này, cũng hi vọng bọn họ cứ đau lòng mãi về chuyện của em, không có em, bọn họ vẫn có thể sống tốt mà."

Thật ra thì trong lúc hai vợ chồng nói chuyện, Diệp Dạ Thần cũng đang trao đổi trong tâm thức với Quả Nhi cho nên người bên cạnh không nghe được cậu chuyện của bọn họ, cũng không thấy được cô bé.

"Cậu ta sao vây? Giống như đang khóc, đã xảy ra chuyện gì?" Người phụ nữ nhìn Diệp Dạ Thần, có chút nghi ngờ.

"Có phải cậu ta nhìn thấy gì không?" Nhìn ánh mắt cậu ta có cái gì đó không đúng, có phải cậu ta thật sự nhìn thấy gì đó hay không?" Tâm tình người đàn ông có chút kích động.

Diệp Dạ Thần hít mũi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhìn hai vợ chồng thành thật trả lời: "Con gái hai người không phải là chết ngoài ý muốn, mới vừa rồi cô bé đứng bên cạnh tôi, bé nói với tôi rất nhiều thứ."

"Con bé tới đây? Con gái của tôi tới đây? Nó đang ở đâu? Tại sao tôi không thấy? Quả Nhi, là con sao? Con ở chỗ nào? Để mẹ nhìn con một chút...." Người phụ nữ vừa nghe con gái tới thì tâm trạng gần như mất khống chế, cô nhìn chung quanh, vừa vui vẻ vừa mừng rỡ nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy được bóng dáng của con gái thì nét mặt cô lại lập tức buồn bã, ánh mắt trống rỗng, cả người giống như mất hết sức lực, mất mát và thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô khiến cô khổ sở muốn khóc.

Người đàn ông thấy vợ mình trào nước mắt, che mặt khóc sau đó khóc nghẹn ngào thì vội vàng ôm cô vào lòng, an ủi: "Đừng khóc nữa... Quả Nhi không về được nữa rồi."

Diệp Dạ Thần thấy người phụ nữ khóc thương tâm như vậy thì trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ở bên bờ vực, cậu dùng hết sức lực để kéo người đàn ông sắp ngã xuống nhưng anh ta vẫn rơi xuống, lúc đó cậu cũng khóc thương tâm như vậy.

Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn còn có chút không thể hiểu tại sao trong mộng cậu lại khóc đến đau đớn khóc như vậy nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ khóc thì cậu mới bắt đầu từ từ hiểu ra, thật ra thì tình thân và tình yêu đều giống nhau, khi thấy người yêu rời xa mình thì thương tâm khổ sở là không thể tránh được.

"Cô bé nói cái chết của mình không phải là ngoài ý muốn, có một chị gái mặc quần áo trắng dẫn cô bé tới nơi này sao đó bảo cô bé cùng nhảy xuống nước chơi đùa, lúc đầu cô bé cũng rất hận người hại chết mình nhưng cuối cùng cô bé đã tha thứ, cô bé hi vọng hai người đừng đau khổ vì cô bé nữa mà hãy sống thật tốt, sống một cách vui vẻ." Diệp Dạ Thần thuật lại một cách gắn gọn lời của cô bé, lúc này cô gái nhỏ cười với cậu, nụ cười trong sáng thuần khiết, bóng dáng càng ngày càng xa cậu, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

"Thật sự là như vậy sao......." Người phụ nữ tựa vào trong ngực người đàn ông, nức nở: "Ở trong mộng, Quả Nhị cũng nói với em như vậy nhưng lúc đó em không nghe rõ con bé muốn nói cái gì, có lẽ chính là ý này, em đã nói cái chết của con bé không phải là ngoài ý muốn nhưng cảnh sát đâu có quan tâm nhiều như vậy, bọn họ chỉ cần biết con bé chết đuối là đủ rồi. Con bé chết ngoài ý muốn, con gái chúng ta bị quỷ hại chết...." Người phụ nữ nói tới đây thì khóc lớn, cơ thể cũng ngã khụy xuống.

"Nói như vậy, cậu ta thật sự nhìn thấy linh hồn của Quả Nhi?" Không chỉ như thế, cậu ta còn nói chuyện với con bé?" Người đàn ông nhìn về phía Diệp Dạ Thần lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được giống như đang nhìn một người kì lạ.

Những hành động tưởng chừng rất nhỏ vừa rồi, nhìn thì có vẻ bình thường kì thực tương đối khó khăn, nếu như không có chút bản lãnh thật sự thì không thể thấy được nhiều chuyện như vậy, còn đưa cả hồn phách của cô bé tới. Chẳng qua vừa rồi Diệp Dạ Thần chỉ cầm tay của người đàn ông mà có thể biết được nhiều như thế là do bản thân cậu có thể chất thông linh hơn nữa dưới sự dạy dỗ của Diệp Lai thì đã học được cách sử dụng nó, chuyện này có thể nói là không khó nhưng mà cũng không dễ.

Lúc ban đầu, cậu thử nhắm mắt lại, cố gắng muốn thấy rõ cuộc sống và thế giới của người khác nhưng hoàn toàn không thấy được, càng về sau có thể nhìn thấy đại khái, cuối cùng có thể nhìn thấy đầy đủ tất cả tin tức có liên quan đến người chết, có điều rất mơ hồ nhưng cũng đã tiến bộ hơn lúc đầu rất nhiều.

Thật ra thì không chỉ có người chết, người sống cũng có thể, chỉ cần cậu muốn biết tất cả những tin tức cụ thể của người đó thì cậu cũng có thể thấy được nhưng nếu muốn nói chuyện sẽ tốn sức rất lớn thân thể của cậu sẽ không chịu nổi, mỗi lần làm vậy đều sẽ phải nghỉ ngơi chừng mấy ngày mới có thể khôi phục tinh khí thần, còn nếu chỉ muốn biết tin tức cá nhân thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, chỉ những nhân tài về đạo pháp mới có thể vận dụng loại thuật pháp này hơn nữa Diệp Dạ Thần có thể chất đặc thù, học tập cái này dễ dàng hơn người khác rất nhiều, chỉ có thể nói là cậu rất thích hợp với việc làm này.

"Thần côn! Lại giở trò lừa gạt người khác." Phía rừng cây nhỏ ở công viên cách đó không xa, nam sinh theo thói quen ôm cánh tay, giễu cợt đối với việc giả thần giả quỷ của Diệp Dạ Thần vừa rồi.

Vốn cậu muốn về nhà đổi quần áo sau đó không ra lại nữa nhưng cơ thể lại không chịu khống chế quay trở lại, cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn qua đó nhưng sau khi quay lại mà không thấy bóng dáng của Diệp Dạ Thần thì không hiểu sao lại thấy tức giận. (Ơ hay)