Chương 3-2: Ngươi không rời không bỏ, ta sinh tử gắn bó

Nữ tử này tư thế uyển chuyển, khí chất dịu dàng, ba búi tóc đen như là thác nước đổ xuống ở sau ót, mặc dù khuôn mặt bị lụa trắng che đậy, nhưng chỉ xem dáng người, liền có thể khiến người ta miên man bất định.

Ta đây bắt đầu là liền muốn cưới bạch phú mỹ(*) sao? ? Vương Đằng trong lòng suy nghĩ miên man.

(*bạch phú mỹ - nghĩa là một cô gái vừa trắng, vừa giàu, vừa đẹp)

Liễu Nhan Tịch đi đến trước mặt Vương Đằng, không đợi Liễu Quốc An giới thiệu, liền tự nói ra.

"Ta gọi Liễu Nhan Tịch, tú cầu là do ta ném, không dối gạt công tử, ta từ nhỏ khi sinh ra đã xấu xí, mặt mọc đầy bớt, nếu như công tử chê ta xấu, ta cũng sẽ không miễn cưỡng công tử cưới ta."

Liễu Nhan Tịch lúc nói chuyện, chậm rãi đem lụa trắng che mặt lấy xuống.

Mắt Vương Đằng không chớp nhìn xem mặt của Liễu Nhan Tịch phía sau tấm lụa trắng, sau khi thấy trên gương mặt xinh đẹp đầy vết bớt màu đỏ, triệt để bị khϊếp sợ.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một nữ tử dáng người tốt như vậy, bộ mặt thế mà có rất nhiều vết bớt lớn, ngổn ngang lộn xộn, kết hợp với nhau nhìn như một cái phù văn.

Nếu như không có những vết bớt đỏ này, Liễu tiểu thư tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ nữ, đáng tiếc, đáng tiếc.

Giấc mộng cưới bạch phú mỹ của Vương Đằng, trong nháy mắt vỡ vụn.

Trong phim truyền hình, tiểu thư ném tú cầu, dáng dấp đều xinh đẹp, thời điểm đến phiên hắn, như thế nào lại là một cái xấu nữ????

Quả nhiên nội dung cốt truyện bên trong phim truyền hình đều không đáng tin, trong lòng Vương Đằng âm thầm ai oán một trận.

Liễu Nhan Tịch nhìn thấy Vương Đằng biểu lộ ngu ngơ, đôi mắt nàng có chút tối sầm lại, tựa hồ đã biết đáp án của Vương Đằng, chợt lại dùng lụa trắng đem khuôn mặt che đậy.

Liễu Quốc An nhìn thấy Vương Đằng bị dung mạo xấu xí của nữ nhi làm cho kinh hãi, không buồn bã, ngược lại còn vui mừng.

"Vương công tử, hình dạng nữ nhi của ta ngươi cũng thấy đấy, nếu như ngươi không muốn cưới nàng, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, còn sẽ đưa cho ngươi một trăm lượng làm lộ phí để ngươi rời đi."

Liễu Quốc An thừa cơ nói ra.

Hắn đang lo không tìm thấy cớ để đuổi cái tên ăn mày này đi đâu, hiện tại vừa vặn, có lý do hoàn hảo.

Rất rõ ràng, Liễu Quốc An vẫn là không cam tâm để nữ nhi của mình gả cho một tên phế vật kinh mạch đứt gãy, không có cách nào tu luyện.

Vừa dứt lời, trong đầu Vương Đằng lại lần nữa vang lên âm thanh của hệ thống.

"Ting, chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ mới!"

Tuyển hạng một: Tiếp nhận Liễu Nhan Tịch, đáp ứng cưới nàng làm vợ.

Ban thưởng: Một viên Tụ linh đan.

Tuyển hạng hai: Cự tuyệt Liễu Nhan Tịch, mang theo lộ phí rời đi.

Ban thưởng: Một trăm lượng vàng.

Vương Đằng không nghĩ tới hệ thống lần nữa phát động nhiệm vụ.

Hai cái ban thưởng, trước mắt đối với Vương Đằng mà nói, đều có chỗ cần dùng.

Tụ linh đan có thể giúp hắn tăng cao tu vi, mà một trăm lượng vàng, lại có thể làm cho cuộc sống của hắn thuận lợi hơn, không cần giống trước đây vì một miếng ăn mà giành nhau với chó, thậm chí còn có thể tìm mấy cái tỳ nữ hầu hạ hắn.

Nhưng Vương Đằng không có lập tức đưa ra lựa chọn, mà ánh mắt nhìn về phía Liễu Nhan Tịch, thần sắc nghiêm túc hỏi ngược lại.

"Liễu cô nương, ta không tiền không thế không bối cảnh, kinh mạch đứt gãy không có cách nào tu luyện được, khả năng cả một đời đều chỉ có thể giãy dụa ở tầng dưới chót, thậm chí còn có thể bị người khác truy sát, dạng người không có gì như ta, ngươi còn nguyện ý gả cho ta sao??"

Vương Đằng không phải là loại người lật lọng, đã đoạt tú cầu của người khác, vậy dĩ nhiên là phải chịu trách nhiệm, nhưng nếu như đối phương ghét bỏ một thân vô tích sự của hắn, thế thì khỏi phải bàn nữa.

Liễu Nhan Tịch không nghĩ tới Vương Đằng sẽ hỏi lại nàng, nhưng nàng không có quá nhiều do dự, liền trả lời.

"Nếu như ngươi không rời không bỏ, ta sinh tử tất gắn bó!!!"

Liễu Nhan Tịch nhìn qua dáng vẻ thì nhu nhu nhược nhược dịu dàng điềm đạm nho nhã, nhưng lúc nói lời này, ánh mắt lại kiên định lạ thường!!!"

Vương Đằng nhìn thấy Liễu Nhan Tịch nghiêm túc như vậy, liền trả lời.

"Đã như vậy, ta nguyện ý cưới Liễu cô nương làm vợ!!"