Chương 4: Trên biển đảo chính là nhiều hải sản

Hàn Điềm một người làm công 996, cảm thấy nhà trẻ cùng với đi làm, quả thực không thể so sánh, học nhà trẻ thoải mái biết bao.

Hàn Điềm đã từng ước mơ rằng một giấc tỉnh dậy chính mình đang ở lúc còn nhỏ.

Người bạn nhỏ không có trải qua đi làm, cảm thấy chuyện học nhà trẻ có thể rất mệt, đương nhiên cũng có đứa vô cùng thích học nhà trẻ, chẳng qua Lục Dữ còn có Lục Viên vừa thấy liền không phải.

Hàn Điềm: “Nếu như vậy, chúng ta đi nhà trẻ xử lý xong nhập học trước, sau đó mấy ngày nữa lại đi.”

Nói xong, Hàn Điềm còn thở dài, “Nghỉ ngơi mấy ngày là không thành vấn đề, nhưng khẳng định phải đi học.”

Về sau còn có tiểu học, cấp 2, cấp 3 và đại học nữa.

Hàn Điềm phát hiện mình không ý thức được tính toán hai đứa nhóc còn có bao nhiêu ngày phải tham gia thi đại học bèn không tiếp tục nghĩ nữa.

Bạn nhỏ mẫu giáo, vẫn nên làm chuyện mà bạn nhỏ mẫu giáo nên làm.

Lục Dữ ngẩng đầu nhỏ, ngửa đầu, do dự một lúc, rất nghiêm túc hỏi: “Có thể chờ ba trở về lại đi học được không ạ?”

Hàn Điềm sửng sốt, sau đó nói: “Có thể.”

Lục Viên nhảy cẫng lên, “Thím đẹp nhất, thím tốt nhất!”

Thu hoạch lời khen đến từ bạn nhỏ, Hàn Điềm buồn cười, đương nhiên, cô càng thích câu thím đẹp nhất.

Lục Dữ nắm hai cái tay béo nhỏ của mình, “Dì đẹp nhất.”

Tâm trạng Hàn Điềm càng tốt!

Về đến nhà, Hàn Điềm nhìn thoáng qua dưa leo chưa trồng ra trong đất trồng rau trước, liền ngồi trên ghế trong sân phơi nắng, Lục Dữ và Lục Viên chơi ở trong sân.

Thực hiển nhiên hai đứa nhỏ hoạt bát hơn ngày hôm qua một tí.

Hàn Điềm gần nhất không muốn động não, ít suy nghĩ các loại chuyện, nhưng Lục Dữ nói muốn chờ ba trở về rồi đi nhà trẻ, cô cũng có thể đoán ra ý nghĩa trong đó.

Lục Dữ muốn để Lục Tân đưa nhóc đi nhà trẻ.

Nhóc vẫn luôn là ông bà nội mang theo, lại là đi nhà trẻ mới, chỉ sợ là muốn ba đưa nhóc đi học.

Lục Viên hẳn là đơn thuần không muốn đi nhà trẻ.

Đang suy nghĩ thì Lục Viên ngã vào bên trong chậu nước, trong đôi mắt tràn ngập mờ mịt.

Hàn Điềm cũng không nghĩ cười, nhưng thật sự là cánh tay như củ sen thoạt nhìn càng đáng yêu.

Hàn Điềm: “Ha ha ha ha ha.”

Lục Viên chớp mắt, bắt đầu chơi nước, càng vui vẻ, “Ha ha ha ha.”

Hàn Điềm nâng dậy Lục Viên từ trong bồn nước, nhìn Lục Dữ đứng ở một bên, động tâm tư, duỗi tay ra, dùng nước trong bồn hất Lục Dữ.

Lục Dữ ngây người, theo sau, chạy khắp sân bằng đôi chân ngắn nhỏ.

***

Nhà trẻ trên đảo cách chỗ ở của Hàn Điềm vô cùng gần, đại khái đi bộ khoảng hai phút, nhanh hơn chút thì một phút có thể đến.

Buổi chiều ngủ trưa tỉnh dậy, Hàn Điềm cố ý tìm mặc chiếc váy hoa mới đã được giặt sạch sẽ phơi nắng, trước khi ra cửa còn kiếm gương mấy lần, thắt tóc mình thành kiểu buột tóc nửa đầu, một nửa là buột lên, một nửa là thả xuống.

Mang theo Lục Dữ còn có Lục Viên tới nhà trẻ, Hàn Điềm mang theo hai nhóc tìm hiệu trưởng, rất nhanh thì xử lý xong nhập học, được chia ở lớp 4 của lớp lớn nhà trẻ.

Khi trở về, giáo viên chủ nhiệm lớp 4 của lớp lớn, Lý Nhạc Nhạc đưa ba người Hàn Điềm đến tận ngoài nhà trẻ.

Lục Dữ nhẹ nhàng quơ quơ ống tay áo của Hàn Điềm, Hàn Điềm thuận tiện sờ đầu nhóc, mới nói với Lý Nhạc Nhạc, “Bởi vì đứa trẻ vừa mới đến trên đảo, yêu cầu thích ứng chút thời gian, cho nên qua mấy ngày nữa chúng tôi mới đến, vừa nãy tôi cũng đã nói với hiệu trưởng.”

Lý Nhạc Nhạc: “Không thành vấn đề, đến lúc đó chị trực tiếp đưa mấy bé lại đây là được.”

Lục Dữ sờ soạng đầu mình, còn đắm chìm trong động tác dịu dàng vừa nãy của Hàn Điềm.

Khi trở về, mặt trời lặn xuống kéo bóng dáng của mấy người khá dài.

Hàn Điềm: “Sao vậy, sợ dì không nói với cô giáo của bọn con à? Dì đồng ý các con tạm thời không đi nhà trẻ, thì sẽ không để các con đi nhà trẻ, nhưng hai con ở trong nhà cũng không cho quấy rầy dì có biết hay không.”

Cẩn thận ngẫm nghĩ, dường như hai đứa bé thật sự không quấy rầy mình?

Trẻ con báo ơn đây mà.

Đương nhiên, trước khi hai nhóc lại đây, ông bà nội của bọn chúng khẳng định đã nói qua với bọn chúng phải ngoan phải nghe lời.

Hàn Điềm: “Nhưng là các con có chuyện gì thì vẫn nên nói với dì, biết rồi chứ?”

Lúc này giọng nói của hai nhóc con đồng loạt trả lời: “Biết rồi ạ.”

Lần này tới chợ, Lục Dữ còn có Lục Viên đã có kinh nghiệm hơn, thành thật đi theo phía sau Hàn Điềm, Hàn Điềm cũng không mua nhiều lắm, rốt cuộc không có tủ lạnh, ba người mua 1.5 kg thịt ba chỉ.

Lại là một ngày nhàn nhã.

Bên ngoài trời đã tối rồi.

Hàn Điềm ở trong phòng bếp, rửa sạch sẽ thịt ba chỉ cắt thành từng miếng, sau khi thêm nước vào trong nồi thì thả thịt ba chỉ vào.

Mùi vị của tóp mỡ, rất nhanh trong phòng đều là mùi thịt.

Lục Dữ còn có Lục Viên lại đây, Lục Viên là mắt trông mong chờ, Lục Dữ thì còn có chút dáng vẻ lạnh lùng, sẽ không giống như Lục Viên.

Hàn Điềm lại hâm nóng bánh bao tóp mỡ đóng gói ở nhà ăn.

Nếu lúc này có nước có ga thì tốt rồi.

Trên biển đảo vô cùng an toàn.

Nhưng Hàn Điềm lười chuyển động.

Thôi, lần sau mua nước có ga đi.

Sau khi tóp mỡ xong, Hàn Điềm dùng đũa lấy ra tới một cục nếm trước, quả nhiên đặc biệt giòn, giòn rụm thơm ngon, ăn ngon.

Vừa nhìn thấy Lục Dữ còn có Lục Viên.

Ô kìa, nước miếng sắp chảy ra.

Quả nhiên, chỉ là trẻ con.

Lục Dữ lau nước miếng, dáng vẻ ngượng ngùng, Lục Viên là thật sự nước miếng đều sắp chảy xuống rồi.

Lục Dữ: “Nước miếng.”

Lục Viên lau nước miếng.

Hàn Điềm: “Được rồi, chúng ta có thể ăn cơm.”

Lúc Hàn Điềm ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, Chu Hải Yến lại đây.

Chu Hải Yến lấy thịt kho tàu lại đây thì đã nghe được mùi hương, “Bọn em làm tóp mỡ à?”

Hàn Điềm: “Vâng, em muốn ăn chút đồ giòn, liền làm chút, vừa lúc, em lấy một ít cho chị về ăn.”

Hàn Điềm múc cho Chu Hải Yến hơn một nửa tóp mỡ, sớm biết rằng cô liền mua thịt ba chỉ nhiều chút.

Chu Hải Yến: “Lão Trần nhà bọn chị nói rằng em vừa mới lại đây, con cháu của đoàn trưởng Lục cũng vừa lại đây, cậu ấy lại đi làm nhiệm vụ, bảo chị giúp đỡ trông coi chút, chị làm chút thịt kho tàu bèn đưa lại đây, em và bọn nhỏ thử xem có ngon hay không nhé.”

Hàn Điềm: “Được ạ, em cảm ơn chị Hải Yến.”

Thịt kho tàu lúc này chính là thứ tốt.

Nhưng dù sao đều là hàng xóm, cuộc sống sau này còn dài, cũng không phải là chiếm món lợi gì hết.

Trên bàn thêm một món thịt kho tàu, bữa cơm hôm nay thật sự phong phú.

Lục Điềm: “Được rồi, lần này thật sự có thể ăn cơm!”

Chu Hải Yến làm thịt kho tàu cũng không tệ lắm, dù sao cũng là làm thịt kho tàu, cho nên Chu Hải Yến bỏ thêm gia vị, không phải bỏ vào miệng là tan, cũng rất mềm lạn.

Lục Viên vuốt cái bụng nhỏ của mình, “Lại ăn căng rồi.”

Hàn Điềm: “Ăn nhiều một chút, lớn cao nha, nhưng là không thể ăn quá nhiều.”

Lục Viên: “Được ạ.”

Cuối cùng dư lại ba cục tóp mỡ, Hàn Điềm chia mỗi người một cục.

Trong nhà Chu Hải Yến cách vách cũng bắt đầu ăn cơm.

Chu Hải Yến và Trần Vĩ kết hôn bảy năm, có hai đứa con là hai đứa bé trai, Trần Vệ Đông và Trần Vệ Hưng ban đầu thèm thịt kho tàu thèm sắp chảy nước miếng, sau khi ăn đến tóp mỡ, thế mà lại cãi nhau vì tóp mỡ, trên bàn còn đặt thịt kho tàu đâu.

Chu Hải Yến: “Được rồi được rồi, đừng cãi nhau, hai đứa còn cãi nữa thì ba hai đứa trở về, mẹ sẽ nói cho ba đấy.”

Còn phải nói, nhà Lão Lục cách vách làm tóp mỡ ăn ngon thật.

Buổi tối, hai đứa nhỏ đã có thể bắt đầu tự trải giường chiếu, còn thuận tiện giúp Hàn Điềm sửa sang lại.

Hàn Điềm cầm bàn chải đánh răng, lại phát hiện một vấn đề mới, hình như Lục Dữ có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Lục Dữ đang nghiêm túc đặt gối đầu của ba người bọn họ thành một đường thẳng, dùng chân ngắn nhỏ của mình bò tới bò lui ở trên giường, cuối cùng vừa lòng.

Lục Viên ôm gối đầu, “Hôm nay em cũng muốn giống như ngày hôm qua, ngủ ở bên trong á, không đúng, là ngủ giữa anh và thím, thím thơm cực.”

Hàn Điềm: “........”

Yên lặng cầm bàn chải đánh răng, Hàn Điềm tiếp tục rửa mặt.

Chỉ sợ loại chuyện này cũng không biết xảy ra bao nhiêu lần.

Bỗng nhiên cảm thấy, Lục Dữ thật thảm.

Hàn Điềm súc miệng xong ra, “Được rồi, ngủ thôi.”

Hôm nay Hàn Điềm ăn hơi nhiều, ngày thường thời gian này đều có thể ngủ, nhưng hôm nay ngủ không được, nhưng cả người đều là trạng thái nhẹ nhàng.

Có thể là hơi nóng bức, Lục Viên ngủ say trở mình.

Hàn Điềm nhìn qua, loáng thoáng thấy Lục Viên chìa chiếc chân béo nhỏ của mình từ trong chăn ra ngoài.

Lục Dữ bởi vì động tác của Lục Viên bị chèn tới, chuyển động sang bên cạnh, ngáp một cái, lại ngủ.

Cuộc sống bình đạm.

Hàn Điềm đã thật lâu không cảm nhận được.

Giống như từ sau khi tốt nghiệp rồi công tác, cô vội vàng kiếm tiền, vội vàng nhọc lòng tương lai, áp lực đặc biệt lớn, ngay cả cuộc sống dưỡng lão của mình cũng nghĩ kỹ rồi, nhưng tuổi của cô dường như cũng không lớn, cũng chỉ mới 27 tuổi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình kiếm lời rồi, cô hiện tại là 22 tuổi.

Hàn Điềm nghĩ ngày mai phải tìm ra hai chiếc chăn mỏng mới được.

Ngáp một cái, Hàn Điềm cũng ngủ rồi.

***

Thời tiết hôm nay nóng hơn hôm qua một tí, cũng là một ngày sáng sủa.

Hiện tại đã là cuối tháng tư, rất nhanh sẽ đến giữa hè, đến lúc đó thời tiết mới nóng bức.

Buổi sáng lúc Hàn Điềm dậy có chảy chút mồ hồi, cũng là do chiếc chăn dày.

Kết quả Hàn Điềm lại gặp phải một vấn đề mới, cô tìm rất lâu ở trong nhà cũng chưa tìm được cái chăn thích hợp, không phải quá mỏng, chính là quá dày như cái loại chăn cô đắp hiện tại.

Chăn dày và đệm giường còn đặc biệt nhiều, đại khái là của hồi môn.

“Tiểu Điềm, chị cả đây.”

Hàn Điềm đang ngây ngốc nhìn chăn thì nghe được tiếng động dưới lầu, đứng ở trước cửa sổ đẩy ra nhìn xuống, bèn nhìn thấy Hàn Hiểu ở ngoài sân.

Hàn Điềm chột dạ, nhưng hiện tại cô đã trở thành Hàn Điềm.

Chẳng qua chuyện này cũng kỳ, sau khi Hàn Điềm xuyên qua, bộ dáng dường như giống y xì trước khi xuyên qua, ngay cả vị trí nốt ruồi trên cánh tay phải cũng y đúc.

Hàn Điềm cũng có ký ức của nguyên chủ, có đôi khi cô còn từng nghi ngờ mình có phải là chính nguyên chủ hay không.

Dưới lầu, Hàn Hiểu mang theo con hàu, nhìn hai đứa nhỏ ở trong sân, nhiệt tình chào hỏi với hai đứa, còn nhét mấy viên kẹo trái cây cho mỗi đứa.

Hàn Điềm xuống lầu, “Cầm ăn đi.”

Lục Viên lúc này mới nói: “Cảm ơn... Cảm ơn chị của thím.”

Lục Dữ: “Cảm ơn thím.”

Hàn Hiểu đưa con hàu cho Hàn Điềm, “Đây là hải sản mà chị vừa mới đi biển đánh bắt về, còn muốn đưa chút nhím biển cho em, cái này chưng trứng gà ăn rất ngon, nhưng không nhặt được mấy cái, vừa mới lấy về, tất cả đều bị thằng nhóc Thiết Trụ bẻ ra hết, còn ồn ào bảo chị chưng trứng cho nó. Còn nhím biển chưng trứng đâu, buổi tối cho nó ăn liền không tồi rồi.”

Hàn Điềm: “Không có việc gì đâu chị cả.”

Vừa gọi tiếng chị cả này, Hàn Điềm càng không cảm thấy có cảm giác không tốt nào hết, cũng làm cô nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Hiểu: “Em ở nhà làm gì vậy, đã bao nhiêu ngày rồi cũng không đi tìm chị, Thiết Trụ nhớ em lắm đó.”

Hàn Điềm xuyên qua lại đây, mệt mỏi chỉ nghĩ ngơ ngẩn, đâu ra mà xử lý các loại quan hệ chứ.

Hàn Điềm cười, không trả lời, chỉ là nói, “Trời hơi nóng, em đang nghĩ có nên tìm một chiếc chăn mỏng hay không.”

Hàn Hiểu: “Chị với em lên lầu nhìn xem thử.”

Những cái chăn này của Hàn Điềm vẫn là Hàn Hiểu hỗ trợ đặt mua của hồi môn đâu, cô ấy hiểu rõ hơn cả Hàn Điềm, nơi này ngoại trừ chăn còn có mấy cái đệm giường, cũng đều là mới, đại khái là Lục Tân mua.

Thật đúng là không có cái thích hợp Hàn Điềm cần dùng lúc này.

Lúc này trên giường, xếp hai cái chăn xiêu xiêu vẹo vẹo, tổng cộng ba cái gối đầu, Hàn Hiểu hơi chút nhìn không được, người đàn ông trong nhà tham gia quân ngũ, chăn xếp như miếng đậu hủ, chị cũng biết xếp, ngay cả Thiết Trụ nhà chị cũng biết.

Hàn Hiểu: “Chăn này?”

Hàn Điềm nhìn thoáng qua, “Hai đứa nhỏ xếp, bọn họ hai cái vừa hay một giường một chăn.”

Hàn Hiểu nhìn bên ngoài cửa, xuống giọng, “Chị nghe nói cô bé bụ bẫm kia là cháu gái của đoàn trưởng Lục, xem ra ở chung khá tốt, còn con trai của đoàn trưởng Lục ở chung có được không?”

Hàn Điềm suy nghĩ một chút, gật đầu, “Trẻ con rất đáng yêu.”

Hàn Hiểu nói xong còn thở dài, “Mẹ kế không dễ làm, nhưng là làm mẹ kế, khẳng định là muốn ăn chút khổ.”

Hàn Điềm: “.........”

Thật không chịu khổ, trải qua còn rất thú vị.

Hàn Hiểu: “Được rồi, chị cũng không nói, lúc trước cũng nghĩ xong, em không muốn trở về, gả cho đoàn trưởng Lục cũng là trèo cao.” Lại nói tiếp: “Lấy chăn ra rồi tháo một chút, chúng ta tháo chăn thành ba cái chăn mỏng, hiện tại dùng cũng có thể thoải mái chút.”

Hàn Điềm đi lấy chăn kết quả bị Hàn Hiểu đánh vào trên tay, “Em lấy chăn dày mùa đông làm gì, mùa đông em không cần hả, mùa đông ở đây lạnh lắm.”

Hàn Điềm lại giơ tay, kết quả lại bị Hàn Hiểu đánh một chút mu bàn tay, “Có phải mấy ngày nay em mang trẻ con mang tới mức mơ hồ rồi hay không, cái chăn này là chăn mới lúc gả mang theo, thật không biết sinh hoạt mà.”

Bên trong tủ quần áo, Hàn Điềm đếm một chút, đại khái mười ba cái, trong đó có chăn cũng có đệm giường, hầu hết đều là mới.

Hàn Điềm không động đậy, liền nhìn Hàn Hiểu chọn qua chọn lại, cuối cùng chọn được một giường, “Liền cái này đi, cái này không phải của hồi môn của em, tháo đi cũng không đau lòng.”

Trừ cái này ra, Hàn Hiểu còn tìm ra ba cái vỏ chăn.

Vì hôm nay có thể ngủ một giấc thoải mái, Hàn Điềm bắt đầu bận việc cùng với Hàn Hiểu.

Trước khi Hàn Điềm xuyên qua đây, vẫn là một người tinh thông đồ thủ công, không chỉ học tập đồ ăn mình muốn ăn qua một vài vlogger mỹ thực, còn học qua rất nhiều thứ khác, dệt khăn quàng cổ, kim móc móc ra những đóa hoa nhỏ xinh, làm kẹp tóc dây thun, còn từng làm áo ngắn tay cho mình.

Cũng là như nhau, sau lại bận quá, không làm nữa.

Hiện tại chắc hẳn có xíu mới lạ.

Việc tháo gỡ chăn này có lẽ sẽ mới lạ hơn.

Hàn Điềm ôm vỏ chăn, Hàn Hiểu ôm chăn hai người từ trên lầu xuống dưới.

Hàn Điềm: “Lục Dữ gọi em là dì ấy, một lát chị đừng nói gì cả, em cảm thấy chuyện xưng hô này chả sao hết.”

Hàn Hiểu há miệng, Hàn Điềm biết tính cách của Hàn Hiểu, vội vàng nhanh hơn bước chân, “Chúng ta làm chăn trước đi.”

Trong sân, hai người Hàn Điềm và Hàn Hiểu làm việc, Lục Dữ còn có Lục Viên tò mò chạy qua đi.

Hàn Điềm đối mặt với hai đứa nhỏ, hôm nay ngược lại có lòng kiên nhẫn, “Trời nóng, các dì tháo chút chăn, sau đó đắp chăn mỏng ngủ, không ra mồ hôi.”

Hàn Hiểu tươi cười chút nào nhìn không ra tới dáng vẻ đánh mu bàn tay Hàn Điềm ban nãy, tươi cười xán lạn như là một đóa hoa, “Các con nhìn xem, thím của các con thật tốt mà, sợ các con nóng, tháo gỡ chăn chỉ vì có thể cho các con ngủ dễ chịu chút, một lát thím của các con còn hấp hàu cho các con ăn nữa đấy.”

Hàn Điềm: “.......”

Lục Viên gật đầu, “Thím tốt lắm, buổi sáng còn thoa thơm thơm cho con nữa ạ.”

Tươi cười của Hàn Hiểu xán lạn hơn, “Đúng vậy, thím tốt, thím thích các con, dì cũng thích các con.”

Hàn Hiểu làm việc nhanh nhẹn, ít nhất lợi hại hơn nhiều so với Hàn Điềm mới làm việc lạ.

Rất nhanh ba cái chăn tháo xong được tròng lên vỏ chăn.

Hàn Hiểu giúp Hàn Điềm đặt chăn trên lầu, lúc chị xuống lầu, còn dặn dò Hàn Điềm, “Ở cũng không xa, chỉ có vài bước đi, không có việc gì liền qua chơi, Thiết Trụ thật là nhớ em đó, còn có......” chị nhỏ giọng nói, “Trẻ con không nghĩ mang thì mang theo qua đi cùng nhau tìm chị, chị bảo Thiết Trụ nhìn, mang theo bọn họ cùng chơi.”

Hàn Điềm: “Được, em không gọi chị cùng nhau ăn cơm trưa đâu, chị còn phải về nấu cơm cho Thiết Trụ nữa, không khách sáo với chị đâu.”

Lôi kéo quà đà, Hàn Điềm mệt mỏi.

Lúc đi làm lôi kéo quá đà quá nhiều.

Dù sao hiện tại, cô chính là một con cá mặn buông thả.

Hàn Hiểu đi trở về.

Hàn Điềm nhớ tới con hàu mà chị ấy mang lại đây, sắp chảy nước miếng tới nơi.

Ở trên biển đảo chính là nhiều hải sản.

Hôm nay muốn ăn hàu như thế nào đây?

Hàu hấp, hàu tỏi nhuyễn hay là nấu canh hàu đây?

Không bằng ăn hàu hấp trước đi, có thể ăn đến hương vị tươi ngon nguyên bản của hàu, còn đơn giản.

Hàn Điềm: “Hôm nay giữa trưa, chúng ta ở nhà ăn con hàu nhé.”

Ực ực!

Lục Viên nước miếng đều sắp chảy ra.

Lục Dữ thoạt nhìn giống như có chút im lặng?

Hàn Điềm nhớ tới lời nói của Hàn Hiểu với bọn chúng.

Lục Dữ không giống với Lục Viên, thân phận bọn chúng không giống nhau, mức độ nhạy cảm khẳng định là không giống nhau, đây cũng là vì sao Lục Viên lại đây có thể vui vẻ gọi thím, nhưng Lục Dữ không có thể vui vẻ gọi mình là thím.

Lục Dữ vấn đề, một đứa trẻ, không phải Hàn Điềm nói mấy câu là có thể đủ làm nhóc không đề phòng mình, thích mình, thậm chí là không nhạy cảm.

Hàn Điềm đi qua, “Dì rất nóng.”

Lục Dữ ngửa đầu, gương mặt bụ bẫm, Hàn Điềm không nhịn xuống nhéo một cái, còn nói thêm: “Dì rất nóng, cho nên yêu cầu một cái chăn không dày, cũng phải rất mỏng.”

Lục Dữ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Con, con cũng rất nóng.”