Chương 26: TỐC CHIẾN TỐC THẮNG

Sở Mạch Diễn không nói lời nào, anh chỉ xoay người, lấy một bộ khác ở bên cạnh đưa cho cô.

“Thử cái này xem.”

“Cái này?” Bạch Chỉ mím môi nhìn bộ đồ trong tay anh: “Nhưng trông đồ này có vẻ khá rộng đó.”

“Đi làm đương nhiên phải mặc rộng thùng thình mới ổn.” Sở Mạch Diễn nghiêm giọng đáp.

“Thật hả? Không phải là nên ăn mặc chỉnh tề một chút sao?” Bạch Chỉ nhìn Sở Mạch Diễn.

“Thế này trông cũng chỉnh tề mà.” Sở Mạch Diễn vừa nói vừa nhét chiếc áo vào tay Bạch Chỉ, anh nói: “Kiểu ăn mặc như thế này thịnh hành lắm đó.”

“Thật sao?” Bạch Chỉ làm vẻ mặt hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bộ đồ của anh đi tới phòng thử đồ, thử thêm một bộ cũng chẳng mất gì, lỡ nó hợp thật thì sao?



Bạch Chỉ đi vào phòng thử đồ, bắt đầu thay quần áo, cởϊ áσ khoác, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи lót, nhưng đột nhiên phát hiện mình không cởi được, hình như bị móc phải...

Phải làm sao bây giờ đây?

Cô cũng không dám dùng sức kéo, dù sao quần áo ở đây đều có giá trị tới năm con số, ngộ nhỡ bị hỏng thì cô không đền nổi đâu!

Hu hu…

Phải làm sao bây giờ?

Bạch Chỉ buồn bực đưa tay ra phía sau, định cố gắng cởi nó ra, nhưng chẳng hiểu sao càng kéo càng chặt!

“Vợ ơi, sao thế? Có chuyện gì không ổn hả?” Sở Mạch Diễn ân cần nói vọng vào bên trong.

“Thật ra… Sở Mộ, hình như mác của đồ bị kẹt rồi, anh gọi nhân viên vào đây giúp em được không?” Bạch Chỉ nói với Sở Mạch Diễn.

“Ừm.” Sở Mạch Diễn nhẹ giọng đáp.

Không bao lâu sau, Bạch Chỉ nghe thấy tiếng tấm rèm cửa phòng thử đồ bị kéo ra, có người bước vào.

“Cô nhân viên ơi, làm phiền cô…” Bạch Chỉ đưa lưng về phía của, nghĩ rằng đứng quay lưng thế này mới dễ gỡ, nên không hề quay đầu lại.

Người vừa tới đưa tay gỡ mác giúp cô, lòng bàn tay khẽ lướt qua bóng lưng mịn màng của cô, ngón tay có vết chai mỏng, lướt qua da thịt, khiến chô ngứa ngáy…

Bạch Chỉ thầm nghĩ: Bàn tay của em gái này thật là thô ráp, không giống bàn tay của các cô gái bình thường! Chẳng lẽ bán quần áo cũng bị chai ở tay sao?

“Hử…”

Bàn tay người nọ như thể mang theo điện tích, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy khắp người, cơ thể cô không khỏi nóng lên!

Ôi trời ạ!

Cô bị làm sao vậy?

Sao lại có phản ứng kỳ lạ như thế với bàn tay của nhân viên bán hàng cơ chứ!

Bạch Chỉ hổ thẹn vô cùng, khuôn mặt đỏ lựng như trái cà chua.

“Cô nhân viên ơi… vô vẫn chưa lấy mác ra sao? Chẳng nhẽ muốn hóa đá ở đây cùng với tôi luôn hả?” Bạch Chỉ cắn môi nói, sau đó lại bị giọng nói của mình dọa cho sợ chết khϊếp.

Trời ạ!

Đừng nói với cô rằng giọng nói mềm như sáp này là do cô tạo ra đấy nhé! Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ! Sao có thể nói được cái giọng ỏn à ỏn ẻn như con cún thế này? Lại còn ở trước mặt một nhân viên bán hàng xa lạ nữa!

Quá… Mất mặt!

Sao cô lại nảy sinh phản ứng kỳ lạ với bàn tay của nữ nhân viên bán hàng cơ chứ?

Chẳng lẽ cô thích con gái sao? Khó trách trong hai mươi mốt năm tuổi đời, cô chưa từng động lòng với bất cứ người con trai nào, hoá ra là vì cô không thích con trai!

OMG!

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ! Dừng ngay! Dừng lại ngay!

Không được!

Cô không thể đứng trong bầu không khí như vậy được nữa! Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa

Hay cứ tốc chiến tốc thắng đi!

“Hừm…” Bạch Chỉ tằng hắng, cố gắng làm cho giọng điệu của mình thật là tự nhiên: “Em gái ơi, giữ mác giúp chị với, nhìn cũng có vẻ dễ gỡ mà!”