Chương 42: Chỗ Rẽ Gặp Được Tình Yêu (4)

Đề nghị này quá nguy hiểm, Vô Song không nghe theo: "Ôi trời, haizz, không chơi gài khuê mật vậy đâu. Lỡ như người đàn ông thứ ba là một ông bác già chuyên dọn vệ sinh thì làm sao?"

Tô Nhiễm nghe cười ha ha, đáp: "Ông bác già thì chắc chắn đã kết hôn, mà nếu lỡ chưa kết hôn thì xem như số cậu không may, đi nào!"

Vô Song lắc đầu, cô biết Tô Nhiễm chỉ trêu cho cô vui thôi, không phải đi chợ mua đồ ăn, sao có thể qua loa vậy được.

Hai ngày nữa là Studio sẽ hoàn thành, phần lớn công việc tập trung cho việc trang trí tòa nhà chính và những công việc đóng nắp cuối cùng, cho nên trên mặt đất không đông người.

Tô Nhiễm ở trong bệnh viện thấy rất ngột ngạt, nhìn thấy Vô Song đang giải quyết những công đoạn cuối hoàn thành Studio nên la hét muốn đến đây. Cô chỉ bị thương chân, lại có người muốn cùng đến xem việc hoàn thành dự án, hai người ăn nhịp với nhau nên mới cùng nhau xuất hiện ở nơi này.

"Song Song, xem ra cậu không được may mắn cho lắm rồi! Cậu nhìn hai người phía trước kìa! Một người là người quét sơn, còn người kia là shipper, ha ha, người thứ ba này có khi lại là một người dọn vệ sinh cũng nên."

Vô Song cười lắc đầu, Tô Nhiễm thích đùa thì cứ mặc cho cô ấy đùa, cô không muốn gạt bỏ hứng thú của cô ấy.

Hai người vừa lúc đến một chỗ rẽ, Tô Nhiễm nói: "Người ta có câu ‘Tại chỗ rẽ gặp được tình yêu’, nào, chỗ rẽ phía trước, Song Song, tình yêu của cậu đến - - "

Tô Nhiễm vừa dứt lời, đột nhiên "Bốp" một tiếng, thật sự va phải một người.

"Tên nào không có mắt mũi, dám va vào bà cô này vậy!" Tính cách Tô Nhiễm vẫn lỗ mãng không phân biệt tốt xấu như vậy.

Tầm mắt Vô Song chỉ có thể nhìn thấy một chiếc quần tây thẳng tắp cùng với một đôi giày da sáng bóng, cô vội vàng mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi! Chúng tôi không cố ý."



Vô Song ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông bị va vào, bỗng chốc như hóa đá, sao lại là anh?

Chỉ trong thời gian một ngày rưỡi, đã gặp đến lần thứ tư, đây rốt cuộc là duyên phận quỷ quái gì vậy.

Tô Nhiễm nhìn rõ người tới, nói: "Wow, dáng vẻ này không tệ, Song Song, chính là anh ta rồi."

"Nhiễm Nhiễm, đừng có nói bậy!" Nghe thấy Tô Nhiễm nói, mặt Vô Song vốn đang trắng nõn bỗng đỏ ửng lên, vội vàng lên tiếng ngăn cô ấy nói bậy.

"Thật trùng hợp, cô Cảnh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Khải Đông nhanh chóng nói. Nhắc đến cũng thật trùng hợp, anh ta và cậu chủ vừa về nước được ba ngày, vậy mà hai ngày nay luôn gặp cô trong những tình huống khác nhau. Nếu đổi lại là người phụ nữ như Lý Lỵ Toa thì Khải Đông cũng phải nghi ngờ sự cố gắng này của cô ta.

"Vâng, tối hôm qua tôi vẫn chưa kịp cảm ơn các anh."

Ánh mắt Mục Cận Thần nhìn mắt cá chân cô, dừng lại một lát, khẽ nhíu mày rồi nhàn nhạt mở miệng: "Lúc này không phải cô nên ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt sao?"

Theo góc độ nhìn của Vô Song, ngũ quan Mục Cận Thần càng lập thể, ánh sáng ban ngày tốt hơn ban đêm rất nhiều, ngay cả lông mi dài đẹp của anh cũng thấy một cách rõ ràng. Tuy khí thế người đàn ông này rất mạnh mẽ, nhưng qua vài lần tiếp xúc cũng không còn áp lực nhiều như trước nữa.

Vô Song nhàn nhạt ngửa mặt mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen bóng của anh, nói: "Cảm ơn Chủ tịch Mục đã quan tâm! Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, ở bệnh viện ngột ngạt quá nên tôi nhờ một người bạn đưa qua đây xem tiến độ hoàn thành. Studio này do tôi chịu trách nhiệm."

Vô Song đã đọc qua email công ty gửi nên biết hôm nay anh tiếp quản Thần Vũ, sau này sẽ là đại Boss của cô. Thế giới này thực sự quá nhỏ bé.

Mục Cận Thần không cần hỏi cô tại sao lại biết thân phận của anh, điều này vốn không cần phải hỏi: "Nếu có cùng mục đích đến đây, vậy thì chúng ta cùng nhau đi thôi."