Chương 43: Chỗ Rẽ Gặp Được Tình Yêu (4)

Bỏ lại một câu như vậy, anh liền cất bước dẫn đầu đi về phía trước.

Ở ngã rẽ, gió rất lớn, tóc đen của Vô Song hỗn độn dính trên mặt, nơi này thực sự không phải địa điểm tốt để nói chuyện.

Tô Nhiễm giúp Vô Song theo sau Mục Cận Thần, vẫn không thay đổi bản tính tò mò nhiều chuyện, mở miệng nói: "Chủ tịch Mục? A, Mục Cận Thần, chả trách mình lại thấy quen mắt đến vậy, hai người quen thuộc nhau từ khi nào vậy?" Quân Tường nói là Mục Cận Thần đưa Vô Song vào bệnh viện, tối qua cô ấy còn vội vàng gặp mặt ở phòng bao riêng, chỉ một thoáng thật sự không khớp số.

"Cô chủ Tô." Mục Cận Thần gật đầu, đáp lại một câu.

"Hả? Vậy mà anh biết cả tôi sao? Nói vậy thì tôi cũng có chút danh tiếng ở thành phố S này rồi." Tô Nhiễm tự dát vàng lên mặt mình, cười đến mức đôi mắt to tròn cũng phải nheo lại.

Mục Cận Thần nhàn nhạt mở miệng nói: "Như sấm bên tai, Quân Tường thường hay nhắc đến.”

Khải Đông thực sự rất muốn cười, trong giới ai cũng biết cậu chủ Quân có vợ dữ tợn, truyền thuyết kể rằng cô gái ấy đơn giản thô bạo như Khổng Vũ, chỉ là rất ít người từng gặp qua, nếu gặp được người thật thì có lẽ đã mở rộng tầm mắt, khuôn mặt này quá đáng yêu, tính cách cũng rất hoạt bát.

"Đừng nhắc đến Quân Tường, tôi và anh ta không có nửa xu quan hệ.”

Mục Cận Thần mím môi, không nói thêm gì nữa, chỉ thong thả bước đi, hai tay bắt chéo ra sau, cùng Cảnh Vô Song đi về phía trước.

Đoạn họ đang đi qua là bối cảnh thời kỳ Dân Quốc, chuyên dàn dựng những bộ nhạc kịch sáu tháng cuối năm của Giải Trí Thần Vũ.

Mấy người họ như vượt thời gian quay về thành phố S vào những năm 1930 và 1940, phong cách đường phố cổ xưa, hai bên đường là những quán trà cổ hương cổ sắc, nhà hát ngoài trời thấm đẫm văn hóa Lĩnh Nam, cách đó không xa là đường ray xe lửa đầy thăng trầm của cuộc sống với đoàn xe lửa kiểu cổ...



Mà lúc này trên bầu trời đang đổ cơn mưa phùn nhè nhẹ như một làn sương mềm mại phun, giống như một cây kẹo bông gòn nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, mềm nhẹ ẩm ướt, cảm giác rất thoải mái.

Bốn người lặng lẽ đi qua con đường mòn bằng đá, chỉ có tiếng xe lăn, không ai nói chuyện, rất ăn ý hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh lãng mạn này.

Cả hai cô bé đều là những cô gái Giang Nam tinh tế, vô song vốn là cô gái khéo léo đơn giản, còn Tô Nhiễm lúc không nói gì, khuôn mặt cũng rất biết gạt người.

Trong bức tranh yên lặng và tốt đẹp như vậy, Khải Đông ảo giác cho rằng khí thế của cậu chủ nhà mình đã khiêm tốn đi không ít, đã rất lâu rồi cậu chủ chưa từng thoải mái như vậy, nét mặt cũng dịu dàng đến kỳ lạ.

"Sóng cuồn cuộn chảy. Sông nước ngàn dặm sóng cả lớp lớp không bao giờ ngơi nghỉ. Rửa trôi hết mọi sự trên thế gian. Nước triều dâng một dòng cuồn cuộn hỗn độn. Là vui hay là buồn. Trong chốn sóng nước không phân rõ được là cười vui hay buồn khổ (*)..."

(*): Trích bài hát ‘Bến Thượng Hải’.

Một giọng hát mênh mênh xúc động đột nhiên cắt ngang bầu không khí cổ điển thanh nhã này, đưa người ta trở về đêm Thượng Hải thời kỳ Dân quốc.

Tô Nhiễm dừng động tác đẩy xe lại, lấy điện thoại trong túi xách ra ‘alo’ một tiếng.

Không biết đối phương nói gì, cô ấy nghe được vài câu mặt đã biến sắc, đáp lại một cách rất có lắng: "Chờ đó, đừng động vào nó, cũng đừng đút cho nó ăn gì hết. Tôi sẽ quay lại xử lý ngay. Trước khi tôi về không ai được động vào nó đấy!"

Cô cúp điện thoại xong lập tức nói với Vô Song: "Song Song, bệnh tình Sơ Nhất nguy kịch, tên bác sĩ thú y ngu ngốc kia còn nói không cứu được. Hôm qua lúc ra khỏi nhà vẫn còn tốt đẹp. Mình phải về nhà xem thế nào, trước hết mình đưa cậu về bệnh viện đã."

Nói xong, cô ấy định đẩy Vô Song đi.