Chương 17: Đâm lao phải theo lao

Tuy nói hôm nay cũng không lạnh, Lâm Sơ Vãn bị ánh mắt lạnh như băng của công đa nhà mình dọa sợ, khó khăn bò lên, nàng cảm giác toàn thân lạnh vô cùng! Cũng may lúc này phu nhân Tề thị của Lưu gia đại vội vàng tới, lại cùng con dâu Tề Hi Như mang nàng tới chỗ ở thay y phục váy lau tóc mới tính xong việc. Đờ đẫn mặc quần áo Tề Hi Như đưa cho mình, xõa tóc dài có chút ướt nhẹp, bộ dạng Lâm Sơ Vãn trông như chưa tỉnh hồn, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bây giờ nàng đặc biệt không phải lo lắng công đa nhà mình tức giận chuyện mình bị nam nhân khác vuốt ve, mà là! Dấu hôn trên cổ nàng bị một tên ngoại nam nhìn thấy, phải làm sao mới ổn đây?

Mà ngoài xe ngựa, Chu Đình Thân đang cưỡi ngựa thì thỉnh thoảng quay đầu nhìn xe ngựa Lâm Sơ Vãn ngồi, mặc dù hắn có chút buồn bực tên Tề Tu Hiền kia tuỳ tiện dây dưa vợ của con trai mình, nhưng hắn lo lắng nhất chính là, nha đầu kia có thể bị cảm lạnh hay không? Có thể bị chấn kinh hay không? Kỳ thực khi biết nàng rơi xuống nước hắn rất muốn nhảy xuống ôm nàng, tuy nhiên bản thân là công công của nàng, làm sao có thể làm như vậy, coi như không bị người ngoài nhìn ra manh mối cũng sẽ để người mượn cớ. Giờ này khắc này, Chu Đình Thân không thể không một lần nữa xem xét kỹ quan hệ của hai người, bản thân hắn có thực sự rất thích nha đầu này không? Nếu thật sự thích nàng, mình chắc phải tìm cách bảo vệ nàng thật tốt, để nàng vĩnh viễn quang minh chính đại ở tại bên cạnh mình, nếu như mình không thích nàng, chỉ coi nàng tạm thời là thuốc giải da^ʍ dược mà nói, như vậy hắn nên hợp thời buông tay, mà không nên cùng nàng mập mờ, thế nhưng chính hắn lại luôn không nhịn được đi gặp nàng, muốn nàng...... Chu Đình Thân cảm thấy mình cực kỳ mâu thuẫn!

Mà Chu Dật Thanh cũng đang cưỡi ngựa đi theo bên cạnh phụ thân hắn lại nhíu mày, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy phụ thân đối với đại tẩu thực sự quá máu lạnh , tuy nói bây giờ thời tiết không lạnh, nhưng đến cùng ngâm trong nước một lúc, người của Lưu gia đều lo lắng, phụ thân lại từ đầu tới cuối mặt không biểu tình lãnh lãnh đạm đạm. Nhưng nghĩ lại, phụ thân chinh chiến sa trường nhiều năm cho tới bây giờ gặp nguy không loạn, nghĩ đến cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, nên không nghĩ nữa .

Lưu gia cách phủ tướng quân cũng không xa, đoàn xe ngựa rất nhanh trở về Chu gia. Bởi vì sợ Lâm Sơ Vãn hóng gió cảm lạnh, quản sự còn sắp xếp kiệu mềm nâng nàng trở về Thu Cẩm Đường. Mấy người Thược Dược thấy chủ tử nhà mình hoàn hảo đi làm khách, khi trở về quần áo đã đổi, tóc xõa ướt nhẹp thì giật nảy mình, cũng không kịp hỏi đến tột cùng có chuyện gì liền bưng l*иg sưởi giúp đỡ nàng hong khô tóc dài, Từ mụ mụ sợ nàng cảm lạnh và sợ nàng bị đói vội vàng để cho người ta nấu hạnh nhân lạc. Tịch Mai cũng bị dọa sợ, thấy chủ tử ngồi cạnh l*иg sưởi, Kiều Hạnh và Thược Dược thay nàng chải mái tóc dài ướt nhẹp kia, nơm nớp lo sợ vội vàng quỳ trên mặt đất. “Đại nãi nãi, nô tỳ đáng chết!” Nếu không phải vì nàng, chủ tử cũng sẽ không ngã vào trong nước !

Lâm Sơ Vãn vốn còn có chút ngây ngốc mà, còn chưa từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, nghe thấy nàng ta xin lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Cặp mắt đào hoa quét nàng ta một hồi mới không mặn không nhạt mà nói với Thược Dược: “Lấy một thỏi bạc thưởng nàng.”

“Đại nãi nãi...... Ngài không giận nô tỳ?” Hôm nay luôn quở trách mình, bây giờ sao không mắng mình? Hay là nàng muốn đuổi mình đi? Tịch Mai rất bối rối cùng nghi hoặc.

Thấy nàng ta như vậy, Lâm Sơ Vãn chỉ cười, đùa giỡn nói: “Nếu ngươi nói sai, ta tự nhiên mắng ngươi, thế nhưng sau khi bị ta mắng, ngươi vẫn quan tâm đến sự an toàn của ta, trong lòng không có oán hận nhắc nhở bên cạnh ta có rắn độc, ta tự nhiên biết ngươi nơi nào tốt nơi nào không tốt, thỏi bạc nay coi như ta cảm tạ ngươi chăm sóc, đi xuống nghỉ ngơi ......” Nói xong, lại ra lệnh đưa cho nàng ta một bát hạnh nhân lạc cho nàng ta ăn.

“Tạ ơn đại nãi nãi!” Trong lòng Tịch Mai vốn còn oán hận, tướng quân ra lệnh nàng ta lệnh trông nom nàng, nên mới theo sát nàng, không ngờ lại được nàng thưởng thức, trong lòng ngược lại cảm kích.

Uống hết hạnh nhân lạc, sưởi ấm thân thể, Lâm Sơ Vãn cảm thấy mệt mỏi, liền để Thược Dược cầm chăn mỏng cho mình đắp, thấy bản thân đã ổn, cho các nàng đi xuống, đóng cửa lại. Kỳ thực, nàng có chút tâm tư, xảy ra chuyện như thế, dù tức giận hay lo nghĩ, Chu Đình Thân cũng nên đến xem nàng, co lại bên cạnh l*иg sưởi, che kín chăn mỏng, Lâm Sơ Vãn chỉ khe khẽ thở dài, vuốt vuốt mái tóc dài đã khô của mình, nàng ngóng trông hắn tới, nhưng cũng sợ hắn tới, vừa rồi quả thật nàng bị dọa, hy vọng nam nhân đó có thể đến trấn an mình, nhưng lại sợ sau khi hắn đến chỉ quở trách mình! Nghĩ được như vậy, Lâm Sơ Vãn không khỏi mím môi, nhíu mày lại, thời gian qua dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Chu Đình Thân trở về phủ, hận không thể lập tức chạy như bay đến Thu Cẩm Đường nhưng bây giờ là ban ngày, lại có danh phận cha chồng con dâu, cái tầng quan hệ này làm hắn không thể không tỉnh táo lại một chút, hắn đành phải sai Tịch Mai tới đáp lời trước. Tuy nói Tịch Mai không coi trọng chủ tử, thế nhưng Chu Đình Thân cũng biết nha đầu Sơ Vãn kia là người tinh nghịch, cũng không trách phạt, đành phải lệnh cho nàng ta về sau chú ý hơn. Tịch Mai như trút được gánh nặng, vội vàng đi, lại quên chuyện ở chỗ Lưu lão phu nhân kia nói cho hắn nghe, về sau lại sinh ra một chút khó khăn trắc trở.

Không ngừng dạo bước trong thư phòng, Chu Đình Thân vẫn quyết định đi Thu Cẩm Đường một chuyến, không ngờ trên đường lại gặp con trai đại nhi tử Chu Dật Dương nhờ thuốc hắn đưa cho mà vết thương đã tốt hơn rất nhiều, dù sao nó cũng là con trai trưởng duy nhất của mình, không thể thật sự phế nó đi. Chỉ thấy mặt mày nó hớn hở từ hướng Thu Cẩm Đường đi ra, không ngờ hai cha con vừa vặn gặp. Kỳ thực Chu Dật Dương vừa ở chỗ Nhị phu nhân vụиɠ ŧяộʍ gặp Lý Loan Yên vụиɠ ŧяộʍ xong, không ngờ gặp được phụ thân của mình, gia pháp trừng trị hôm đó có thể nói hiện rõ mồn một trước mắt hắn, Chu Dật Dương nhất thời khẩn trương, chỉ sợ phụ thân nhìn ra manh mối, vội vàng che dấu hôn trên cổ mình.

Chu Đình Thân thấy hắn như vậy đột nhiên có chút buồn bực, trước mặt là Thu Cẩm Đường, chẳng lẽ hai người...... Hòa hảo rồi? “Ngươi từ đâu tới?” Nheo mắt lại nhìn chằm chằm cổ con trai, sắc mặt Chu Đình Thân cực kỳ lạnh lẽo.

“Đương...... Đương nhiên là Thu Cẩm Đường, Lâm thị rơi xuống nước, con đi xem nàng.” Sợ bị phụ thân phát hiện hắn và Lý Loan Yên ban ngày yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Chu Dật Dương vội vàng bịa chuyện, hắn và Lâm thị là vợ chồng trên danh nghĩa, vợ chồng ở cùng nhau là chuyện đương nhiên.

“Ngươi!”