Chương 2. Hẹn gặp

Hoắc Thần hiện đang ngồi trong phòng bệnh của ông nội. Lúc này, anh đang nghiêm túc mà nhìn về phía ông, mặt anh hoàn toàn không một chút biểu cảm mà nói:"Ý của ông là cháu có vị hôn thê sao." Ông nội Hoắc bị hắn nhìn nhịn không được mà xấu hổ ho khan:

"Đúng vậy, a Thần. Ông cùng ông Mộ đã đính ước cho hai đứa từ nhỏ rồi."

"Vậy tại sao ông không nói sớm cho cháu biết." Nghe vậy ông cụ Hoắc hừ lạnh:

"Không phải tên nhãi ranh như anh, hết học lại lao đầu vào làm. Đến thời gian thăm ông còn không có. Lấy đâu thời gian mà ông nói cho anh biết." Nghe ông cụ nói, Hoắc Thần không nhịn được trầm mặt, đúng vậy là lỗi của anh, nếu anh không tham công tiếc việc thì ông cũng không đến nỗi đến ung thư giai đoạn cuối mới phát hiện ra. Hoắc Thần liền nhìn ông, nhỏ giọng nói:

"Cháu xin lỗi." Ông cụ nhìn là biết anh đang tự trách vì bệnh tình của ông. Nhưng đến ông còn không nhận ra thì làm sao trách anh được. Ông liền thở dài nói:

"Không phải lỗi của cháu. Bố mẹ cháu tai nạn rồi mất lúc cháu có 10 tuổi. Ông cháu mình sống nương tựa nhau được 15 năm. Năm nay cháu đã 25 tuổi, ông chỉ mong muốn đến cuối đời được nhìn thấy cháu có vợ có gia đình, ông mới an tâm."

"Ông đừng nói vậy, cháu đã liên hệ cho bác sĩ nước ngoài chuyên về ung thư, nhất định sẽ chữa trị khỏi cho ông mà."

"Ừa, ông đã biết. Vậy còn chuyện hôn lễ."

Nhắc tới vị hôn thê chưa từng gặp mặt, anh chỉ đành thở dài mà im lặng. Đưa mắt nhìn ông cụ, anh biết nỗi khổ tâm của ông, dù gì anh cũng không có đối tượng, chi bằng nghe lời ông vậy, có thêm người vợ cũng chả sao, anh liền nhìn ông mà trả lời:

"Được rồi. Cháu đáp ứng. Nhưng cháu muốn gặp cô ấy. Cũng không thể đợi đến hôn lễ mới biết mặt chứ."

"Haha đương nhiên, đương nhiên. Ông sẽ gọi cho ông Mộ để sắp xếp lịch cho hai đứa gặp nhau."

Nói rồi ông cụ đưa tay lấy điện thoại trên bàn gọi điện cho ông Mộ, vừa đổ chuông hai giây, đã nghe giọng khàn khàn của lão bạn già:

"Alo."

"Alo, lão Mộ. Tôi đã nói với cháu trai rồi. Còn ông." Nghe lời ông, Hoắc Thần cũng đủ biết bị hôn thê của mình cũng không hề biết về việc này.Đầu bên kia, ông cụ Mộ nhìn cháu gái trước mặt, mở miệng nói:

"Tôi cũng vừa mới nói xong." Nhìn thấy cô trợn mắt nhìn ông, liền nhịn không được xoa đầu cô, Mộ Nghiên liền ỉu xìu, vô cùng ngoan ngoãn, chấp nhận số phận:

"Tốt! Tốt! Tôi định định ra một ngày cho hai đứa trẻ gặp mặt nhau. Ông xem, hôm nào là được:

"Ừm, hay là chiều mai đi. Tiểu Nghiên nhà tôi vừa về nhà, ngày mai rảnh. Để hai đứa nhỏ gặp nhau ăn tối đi."

"Được, tốt tốt. Quyết định vậy nhé. Tôi sẽ nói với a Thần nhà tôi."

"Được."

Ông cụ Hoắc cúp máy liền nhìn cháu trai của mình nói:

"Ông đã hẹn chiều mai, hai đứa gặp nhau rồi ăn tối nhé."

Hoắc Thần liền đứng dậy thay ông đắp kỹ chăn nói:

"Được, cháu đã biết, ông nghỉ ngơi đi. Cháu phải về công ty giải quyết công việc. Lát dì Trần sẽ đem thức ăn vào cho ông nhé."

"Được, ông đã biết."

Hoắc Thần liền xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trở về công ty làm việc. Lúc ra khỏi bệnh viện gặp trợ lý Triệu liền nói:

"Để trống lịch chiều mai cho tôi." Trợ lý Triệu liền đáp:

"Vâng, thưa Tổng giám đốc."

Hoắc Thần liền nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu không khỏi suy nghĩ vị hôn thê có hình dáng thế nào. Không biết mập hay xấu, tròn hay vuông nữa. Thôi thì ngày mai gặp mặt rồi sẽ biết. Về đến công ty hắn liền lao đầu vào làm, không còn vướng bận chuyện này, đến nỗi quên mất, may là anh đã dặn trợ lý, không thì lại nghe ông cụ càu nhàu.