Chương 9: Vừa nhìn vừa học (2)

Không biết qua bao lâu, thế mà cậu lại thật sự cảm nhận được một luồng khí cảm yếu ớt, cậu cẩn thận từng li từng tí khống chế luồng linh khí nhỏ xíu này. Dựa theo con đường đã được hướng dẫn lúc trước, lượn một vòng trong cơ thể, cuối cùng trở về đan điền, vậy coi như hoàn thành một tiểu chu thiên. Hơn nữa, cùng với số lần linh khí tuần hoàn trong cơ thể cậu tăng lên, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được đan điền dần trở nên tràn đầy, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, không cách nào miêu tả được bằng lời nói.

Cậu không nhịn được lại vận chuyển linh khí thêm mấy tiểu chu thiên, mãi đến khi bụng đói kêu vang mới đi ra khỏi phòng nhỏ. Lúc này đã chạng vạng tối, sắc trời dần tối, trong bếp sau còn sáng đèn, mấy người Đường Khiêm vẫn đang bận rộn trong đó.

Khi Đường Thiệu Ngôn đi vào bếp sau, ba người bao gồm cả Trần lão đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Chẳng lẽ ngươi học được dẫn khí nhập thể rồi?” Đường Khiêm kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nhanh vậy hả?!” Đường Liễu Tĩnh không dám tin nhìn về phía Đường Thiệu Ngôn.

“Nhanh sao?” Đường Thiệu Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này ngoài trời đã gần như tối đen, hết cả ban ngày cậu mới học được dẫn khí nhập thể, còn tưởng rằng đã rất chậm rồi, không ngờ đối với bọn họ lại là rất nhanh.

“Nhóc con, ngươi khá lắm.” Lúc này, cuối cùng Trần lão cũng nhìn Đường Thiệu Ngôn, vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nói: “A Khiêm đang nấu cháo thịt, ngươi qua giúp hắn đi.”

Nói là bảo Đường Thiệu Ngôn giúp đỡ, nhưng ai cũng biết cậu chỉ là một Linh thị mới nhập môn, có thể giúp được gì chứ, để cậu đi theo Đường Khiêm học chút gì đó mới là sự thật. Mặc dù Đường Khiêm chỉ là một tên Linh thị, nhưng hắn ta đã làm ở bếp sau của nhà họ Đường ba năm rồi, hiểu biết không ít món ăn, chỉ là tư chất của hắn ta không được tốt lắm, tu vi tiến triển hơi chậm chạp, nhưng tin chắc rằng thêm một thời gian nữa, chắc chắn hắn ta sẽ trở thành một Linh trù.

“Vâng.” Đường Thiệu Ngôn phấn khởi bước nhanh đến bên cạnh Đường Khiêm, cậu thật sự rất tò mò muốn biết tu sĩ của thế giới này nấu cơm như thế nào.

Nguyên liệu nấu ăn đã được Đường Liễu Tĩnh xử lý tốt, đang bày ngay ngắn trên kệ bếp, một miếng thịt màu đỏ to chừng bàn tay và một bát gạo Bích Linh màu xanh nhạt.

Đường Khiêm cũng không giấu giếm, trước khi bắt tay vào làm, giải thích cho Đường Thiệu Ngôn nghe: “Trước khi cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi, đều cần phải dùng linh lực tiến hành chải chuốt, nhưng mà việc này vẫn khá là khó khăn với ngươi, bây giờ những trình tự cơ bản này đều do Tiểu Tĩnh làm.”

“Rõ rồi.”

Đầu tiên Đường Khiêm lấy ra một cái nồi nhỏ, sau khi bỏ gạo Bích Linh vào, lại cầm bình gốm ở bên cạnh lên, rót nước vào trong nồi. Sau đó chỉ thấy hắn ta đặt hai tay vào hai bên bếp, cũng không biết hắn ta làm như thế nào, một ngọn lửa màu lam cháy lên trong bếp lò.

“Trong bếp lò này đặt Hỏa Tinh thạch, được lấy từ linh mạch Địa Hỏa, chỉ cần rót linh lực vào thúc giục linh hỏa trong tinh thạch là được, cần lửa càng lớn thì rót càng nhiều linh lực vào.”

“Được rồi.” Xem ra chỉ cần nắm giữ được dẫn khí nhập thể, nhóm lửa quả thật không phải việc khó gì, thảo nào mình vừa tới, Trần lão lại để mình đi nhóm lửa.

“Gạo Bích Linh này là linh viên nhà họ Đường chúng ta tự mình trồng ra, trong đó ẩn chứa linh khí dồi dào, thuộc nguyên liệu nấu ăn cấp hai. Đây là thịt của heo da vàng, là linh thú cấp hai, da của nó vô cùng cứng rắn, đao kiếm bình thường khó mà chọc thủng, nhưng thịt của nó lại vô cùng non mềm, cũng là nguyên liệu nấu ăn cực kỳ được khách khứa hoan nghênh.” Đường Khiêm lại giới thiệu nguyên liệu nấu ăn cho cậu.

Đường Thiệu Ngôn khẽ gật đầu, không hổ là linh thiện, nguyên liệu nấu ăn cũng phải chứa linh khí.

Lúc này nước trong nồi đã hơi lăn tăn, sau đó sùng sục bốc lên bọt khí, Đường Khiêm giảm nhỏ lửa, tiếp theo nhanh nhẹn thái thịt thành miếng nhỏ, sau đó đợi cháo trong nồi dần dần trở nên đặc sệt, lại cho thịt vào, rắc một chút muối, cuối cùng đậy nắp nồi, tiếp tục đun trong thời gian một nén nhang, vậy là hoàn thành rồi.

Mở nắp nồi lên, một mùi thơm nồng phả vào mặt, những hạt gạo màu xanh nhạt óng ánh đầy đặn, miếng thịt màu đỏ nhạt tỏa hương, thoạt nhìn vô cùng thơm ngon, khiến Đường Thiệu Ngôn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Có điều, chỉ cho thêm muối vào trong cháo này, có phải quá nhạt nhẽo rồi không?