Chương 5

Ngày hôm sau, Tiêu Thiện dùng cánh tay chống thân thể ngồi dậy, hắn xoa xoa vầng trán vì uống nhiều mà còn hơi khó chịu. Cảm thấy có gì đó khác thường, hắn vô thức nhìn sang bên cạnh chỗ mình nằm.

Chỉ thấy có một người ngủ ở bên cạnh chỗ của hắn.

Mái tóc dài buông xõa che đậy khuôn mặt đang say giấc của người nọ, da thịt lộ ra bên ngoài lấp đầy những dấu vết xanh tím, đường cong cơ bắp mạnh mẽ lưu loát, bên trong da thịt mềm dẻo hữu lực màu lúa mạch ẩn giấu sức mạnh to lớn.

Chủ nhân của thân thể này giờ đây đang ngủ vô cùng sâu.

Tiêu Thiện chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tất cả những chuyện phát sinh vào tối hôm qua bỗng ùa hết về trong đầu hắn.

Hắn không uống say cho nên vẫn còn nhớ rất rõ tối hôm qua hắn và Tạ Truy đã ầm ĩ bao lâu. Tạ Truy rõ ràng là tướng quân danh tiếng lẫy lừng, đôi tay kia không biết đã chặt đứt bao nhiêu đầu của quân địch.

Đêm qua, bàn tay ấy lúc đầu vẫn luôn cứng ngắc nắm lấy góc chăn, đến lúc thật sự nhịn không nổi cũng chỉ yếu ớt khoác lên vai hắn. Một người mạnh mẽ cứng rắn như vậy cuối cùng vẫn phải nghẹn ngào mở miệng cầu xin tha.

Nhưng người hay có cái tật xấu là càng nghe lời xin tha thì càng muốn được nhiều hơn nữa, càng muốn chinh phục cái thân thể cứng rắn này.

Vì vậy mà hắn đè người ta ra làm ầm ĩ đến nửa đêm, khiến cho một người có lòng phòng bị với người ngoài chỉ cần chút tiếng gió thổi cỏ lay đã tỉnh như Tạ tướng quân đến giờ vẫn chưa thể tỉnh.

Nhìn là biết đang mệt mỏi quá độ.

Trong lòng Tiêu Thiện hơi đắc ý, hắn làm được.

Tiêu Thiện nhanh chóng thu liễm tâm tình, hắn nhìn đồng hồ cát, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay bọn họ còn phải tiến cung.

Không phải hắn không muốn quan tâm thân thể Tạ Truy, với lại người không muốn dậy sớm nhất chính là hắn đây. Nhưng nếu hôm nay hắn và Tạ Truy dám không tiến cung, vậy thì những ngày sau của Tạ Truy khỏi cần nghĩ tới nữa.

Không nói tới người khác, chỉ riêng nước mắt của vị mẫu thân Lan phi của hắn cũng đủ nhấn chìm hắn rồi.

Tiêu Thiện giúp Tạ Truy đắp chăn đàng hoàng, sau đó xuống giường nhẹ nhàng lay chuông bên cạnh giường, tầm mắt của hắn rơi xuống đất, nhìn bộ hỷ phục đỏ thẫm của Tạ Truy đang lẫn cùng với áo trong của hai người rơi vãi trên đất.

Y phục là do hắn cởi ra từng chút từng chút một, những bộ y phục hỗn loạn dây dưa này giống y hệt tình trạng quấn quýt của bọn họ tối hôm qua.

Cát An nghe tiếng chuông lập tức mang y phục mà hai người cần thay tiến vào nội điện, Tiêu Thiện nhanh chóng tự mặc y phục cho bản thân.

Sau đó hắn chuẩn bị kêu Tạ Truy thức dậy, hắn cũng chỉ có thể để Tạ Truy nghỉ ngơi thêm một lát như vậy thôi, đợi bọn họ tiến cung trở về rồi đánh một giấc ngon lành là được.

Chuyện như thỉnh an chỉ nên làm sớm chứ không nên trễ nải.

Không ngờ khi hắn quay đầu lại thì thấy nhìn Tạ Truy đã mở bừng mắt, đang yên lặng nhìn hắn.

Thần sắc bình tĩnh, vành tai…… Vành tai phiếm hồng.

Tiêu Thiện thấp giọng cười nói: “Tỉnh rồi? Vừa đúng lúc, ta thấy bên cạnh ngươi cũng không mang theo người hầu hạ, hôm nay để cho Cát An làm giúp ngươi đi. Nếu ngươi đã có người sử dụng thuận tay rồi thì sau khi chúng ta tiến cung trở về ngươi cứ mang người đến đây, còn nếu không có thì ta sẽ xin phụ hoàng vài người từ phủ Nội Vụ đến cho ngươi chọn, ngươi thấy thế nào?"

Cát An tiến lên một bước, Tạ Truy cụp mắt lãnh đạm nói: “Làm phiền rồi.”

Mấy năm nay sinh hoạt trong quân doanh, y đã sớm quên những ngày tháng có người hầu hạ, đã quen tự làm mọi thứ.

Nhưng y cũng biết hôm nay không còn giống ngày xưa nữa. Hôm nay y phải ăn mặc phù hợp với lễ nghi, y phục tương đối rườm rà, cho nên chỉ có thể nhờ Cát An hỗ trợ.

Huống chi chân với thắt lưng của y còn hơi bủn rủn, không muốn vận động chút nào.

Cát An nhìn thấy dấu vết trên người Tạ Truy lông mày không thèm xê dịch chút nào, cầm áo trong che lấp dấu vết trên người y.

Cát An dùng tốc độ thật nhanh mặc y phục cho Tạ Truy dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Thiện, sau đó giúp y vấn tóc.

Tóc dài vén ra sau lộ vầng trán no đủ của Tạ Truy, lông mi thon dài cùng lông mày sắc bén.

Tiêu Thiện cầm một cây bạch ngọc trâm cài vào búi tóc y.

Hắn dùng bạch ngọc phát quan, được mài cùng vật liệu với bạch ngọc trâm.

Sau khi thay rửa mặt thay y phục xong, Tiêu Thiện nói: “Đi thôi.”

Tạ Truy đáp một tiếng ừm.

Sau khi hai người rời đi, Xuân Đào cùng Thu Cúc tiến đến dọn dẹp đệm giường.

Cát An phải đi theo tiến cung cùng Tiêu Thiện, lúc gần đi còn dặn dò các nàng một câu: “Cất đồ của Vương quân cùng Vương gia chung một chỗ, đừng tùy tiện chạm vào, bằng không Vương gia không mừng.”

Xuân Đào cùng Thu Cúc vội vâng dạ, trong lòng các nàng biết Cát An đang nhắc nhở các nàng để tránh phạm húy.

Từ mức độ hỗn loạn trên giường có thể nhìn ra được cảnh tượng tối hôm qua như thế nào, huống chi giữa chừng Tiêu Thiện còn gọi người đem nước vào.

Quy củ của Vương phủ nghiêm ngặt, nhưng hạ nhân vẫn sẽ lén lút nói nhỏ với nhau thảo luận tình huống sau khi Tạ Truy vào phủ, ai cũng không nghĩ rằng đêm tân hôn Tiêu Thiện sẽ hoàn toàn chạm vào người kia.

Bọn họ không nghĩ tới, Tạ Truy cũng không nghĩ tới.

Tạ gia thoáng hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường khác, từ nhỏ y đã thích đao thương côn bổng, phụ thân y chưa từng ngăn cản y, người còn nói như vậy cũng rất tốt sau này không sợ bị người khác ức hϊếp, ngày thường cũng có thể che dấu chu chí trên trán giả thành nam tử đi xem cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bách tính.

Y cũng từng học quản gia để phòng ngừa tương lai có thành hôn thì cũng không đến nỗi cái gì cũng không biết, y cũng đã từng nghĩ tương lai mình sẽ sống cùng với một người như thế nào, lúc ấy y chỉ nghĩ bọn họ sẽ chỉ cử án tề mi tôn trọng nhau như khách.

Chỉ là sau khi tiến vào chiến trường, y còn không suy nghĩ kịp làm sao giấu diếm thân phận và sống sót mỗi ngày, sao còn có thời gian và tâm tình mà suy nghĩ đến nữ nhi tình trường.

Sau khi bị tứ hôn cho Tiêu Thiện, y đã thử suy nghĩ đến tình huống tốt nhất và xấu nhất.

Tốt nhất là Tiêu Thiện cũng chỉ vắng vẻ phớt lờ y coi y như không tồn tại, y ở trong hậu viện Lệ Vương phủ trải qua hết một đời. Qua một thời gian dài có lẽ hai người bọn họ còn có thể hòa li, tới lúc đó y còn có thể có được tự do dù hơi muộn.

Còn tình huống xấu là Tiêu Thiện nghe mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó rồi giận chó đánh mèo làm nhục y.

Y hy vọng có thể gặp được tình huống tốt nhất nhưng y cũng không e ngại kết quả xấu nhất.

Ai dè cả hai kết quả y nghĩ ra đều không đúng.

Tối hôm qua trong lúc bị Tiêu Thiện đè lên trên, suy nghĩ đầu tiên trong đầu y là Tiêu Thiện muốn dùng cách này để nhục nhã mình.

Thậm chí y còn giơ tay lên chuẩn bị đánh ngã người kia, nhưng trong mắt Tiêu Thiện không hề có vẻ tức giận hay chế giễu nhục nhã, hắn chỉ dùng hành động của mình để tỏ vẻ đêm động phòng hoa chúc thông thường sẽ trải qua như thế nào.

Từ đầu đến cuối Tiêu Thiện vẫn luôn rất kiên nhẫn, đau đớn cũng chỉ xuất hiện ở lúc bắt đầu. Rồi sau đó qua vài lần Tiêu Thiện cũng quen thuộc với thân thể y hơn khiến y cũng nhận được vui thích khó kìm nén.

Thẳng đến khi tinh bì lực tẫn, trong đầu y chỉ còn mỗi suy nghĩ quá mệt không muốn nhúc nhích nữa chứ không còn suy nghĩ gì khác.

Thậm chí y còn không biết Tiêu Thiện đã dẫn y đi tắm giúp y lau sạch thân thể khi nào, y chỉ biết sau khi tỉnh lại trên người đã sạch sẽ khô thoáng.

Tạ Truy tự thấy mình nhìn người vẫn rất đúng, nhưng hiện tại y phát hiện mình căn bản xem không hiểu con người Tiêu Thiện này.

Tiêu Thiện nhìn Tạ Truy vẫn luôn rũ mắt, chủ động cầm một miếng bánh xốp hoa hồng từ trên bàn nhỏ đưa tới bên miệng y nói: “Chúng ta còn phải đi một vòng lớn trong cung, ăn trước một ít điểm tâm để lót dạ đi.”

Tạ Truy nâng mắt muốn duỗi tay tiếp nhận điểm tâm, lúc này Tiêu Thiện vẫn cứ cầm điểm tâm để trước miệng y, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Ma xui quỷ khiến, Tạ Truy hé miệng cắn một miếng.

Vị ngọt thoang thoảng, không ngấy chút nào.

Sau đó Tạ Truy chủ động cầm điểm tâm tiếp tục ăn để tránh bị đút tới bên miệng, Tiêu Thiện cũng dập tắt suy nghĩ.

Tiêu Thiện thích hưởng thụ, hắn cho người bài trí trong xe cực kỳ thoải mái, bên dưới trải tấm thảm vừa dày nặng vừa mềm mại, trên thảm đặt một cái bàn nhỏ, bên trên đặt thức ăn, bàn cờ và lư hương, còn có hai cái gối dựa nhỏ.

Dùng để dựa vào hoặc dùng để gối đầu.

Tiêu Thiện mệt nhọc hơn nửa đêm, cũng có chút mệt mỏi.

Vì thế nửa người hắn mềm oặt dựa lên gối, tay chống đầu, chân thon dài gập lại. So với tư thế ngồi thẳng tắp của Tạ Truy có thể nói hắn không có một chút hình tượng nào.

Nhìn Tạ Truy ăn điểm tâm, hắn lười biếng nói: “Eo của ngươi không mỏi sao? Đến nằm giống ta đi.”

Chắc eo của y vẫn còn có chút không thoải mái, huống chi tối hôm qua cặp chân dài của Tạ Truy còn treo trên người của chính mình hoặc quỳ, eo vẫn luôn không chạm giường.

Xe ngựa này của hắn rất lớn, nằm hai người cũng không sợ chật chội.

Eo Tạ Truy như sắp đứt đến nơi, chỗ kia ở sau còn bị sưng lên khiến cảm giác đau đớn càng mạnh, cảm giác như này còn khó chịu hơn là bị đao chém. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì mà chỉ lắc đầu từ chối đề nghị của Tiêu Thiện.

Tiêu Thiện cũng không miễn cưỡng y nói: “Sắp đến hoàng cung rồi, chờ trở về ta sẽ xoa giúp ngươi.”

Câu này rõ ràng rất nghiêm chỉnh rất bình thường, đột nhiên Tạ Truy nhớ tới hôm qua Tiêu Thiện cũng dùng giọng điệu như thế này, thì thầm bên tai y cái gì mà xoa nhẹ vân vê chỗ này...Hắn vừa nói mà tay cũng vừa di chuyển theo y hệt mấy lời đó.

Vì vậy mà những chỗ bị vuốt ve xoa nắn quá lâu kia lúc này bị y phục cạ vào có hơi đau.

Vẻ mặt Tạ Truy căng thẳng, khí tức quanh thân càng thêm lãnh liệt, cố gắng gạt bỏ mấy hình ảnh kia ra khỏi đầu mình.

Để tránh lại nhớ chuyện này, Tạ Truy dời đề tài: "Vào cung có cần chú ý gì không?"

Tiêu Thiện lười biếng nói: “Chỗ phụ hoàng cùng mẫu hậu không có vấn đề gì, chủ yếu là mẫu phi, tính tình của mẫu phi chắc ngươi cũng đã nghe nói qua, ngươi đừng quá để ý lời nói của nàng cũng đừng để ở trong lòng. Đừng để bản thân chịu ấm ức, hết thảy có ta ở đây.”

Trong lòng Tạ Truy xác định, y đã hiểu.

Cũng may rất nhanh đã đến hoàng cung, đến trong cung bọn họ không thể ngồi xe ngựa của mình nữa mà phải đổi thành kiệu liễn.

Hai người đến gặp Hoàng đế Tiêu Thịnh trước tiên.

Tiêu Thịnh mắt sáng như đuốc, hắn nhìn cử chỉ của hai người đã biết đêm động phòng hoa chúc đã thành.

Hắn vẫn luôn nghĩ Tiêu Thiện sẽ giữ tấm thân đồng tử của mình cho tới già, không ngờ hắn lại phá giới trên người Tạ Truy.

Nhớ tới Tiêu Thiện từng nói mình thích mỹ nhân, Tiêu Thịnh bình tĩnh tự nhiên đánh giá Tạ Truy, thầm nghĩ khẩu vị của Tiêu Thiện thật đặc biệt.

Xem ra bọn họ có nhận định khác nhau về mỹ nhân cho nên những người đưa cho Tiêu Thiện mới không làm hắn hứng thú nổi, đã khiến hắn phải làm hòa thượng mười chín năm.

Tâm tình Tiêu Thịnh không tệ, đưa hai hộp gấm cho hai người, sau đó nói: "Thời gian không còn sớm, các ngươi đi thỉnh an Hoàng hậu cùng Lan phi đi."

Tiêu Thiện và Tạ Truy dập đầu sau đó đứng dậy rời đi.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Tiêu Thịnh nhấp một ngụm trà nói: "Tiểu tử thúi này đây là đã trưởng thành rồi, xem ra hắn rất hài lòng với hôn sự trẫm ban cho."

Thường Nhạc đứng bên cạnh cười nói: “Hôn sự Hoàng Thượng ban cho đương nhiên tốt, Vương gia hiếu thuận lại thông tuệ.”

“Hắn mà có hiếu, hắn không tới chọc tức trẫm là tốt lắm rồi.” Tiêu Thịnh hừ lạnh một tiếng, còn thông tuệ thì hắn không phản bác. Như hôn sự mà hắn ban cho này, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tiêu Thiện cũng đã cho Tạ Truy đầy đủ thể diện trong đêm tân hôn.

Cho Tạ Truy thể diện cũng chính là cho hắn thể diện.

Vừa thông minh lại không khiến người khác ghét bỏ, từ nhỏ Tiêu Thiện đã như vậy, vẫn luôn không để tâm vào chính sự, cũng không thích bị thiệt thòi.

“Không nhắc tới hắn nữa, kẻo lại khiến trẫm nổi lửa.” Nghĩ tới cảnh Tiêu Thiện không chịu bị ép buộc, Tiêu Thịnh tức giận chèn thêm một câu.

Thường Nhạc không dám đáp lại, có một số việc Tiêu Thịnh có thể nói nhưng phận làm nô tài như bọn họ không thể nhắc tới.

Ai lại dám suy đoán lung tung tâm tư của Hoàng đế.

Tiêu Thiện cùng Tạ Truy bên này đi bái kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu trang nhã lễ độ nói vài lời bảo bọn họ sau này phải sống với nhau thật tốt, sau đó ban thưởng cho hai người vài món đồ rồi tống cổ bọn họ đến điện Cảnh Lan.

Lan phi ở trong điện Cảnh Lan đã mấy đêm chưa được yên giấc, sắc mặt hơi tiều tụy, hôm nay nàng chờ mãi chờ mãi uống muốn hết ba tách trà mới thấy người nàng vẫn luôn mong mỏi đi đến.

Lan phi chưa gặp Tạ Truy bao giờ, nhưng vừa mới lướt sơ qua đã thấy Tạ Truy còn giống nam tử hơn Tiêu Thiện, bộ dạng không trắng cũng không mềm. Chớp mắt lòng Lan phi như ăn phải mật đắng đắng vô cùng, hai mắt đau xót như thể sẽ lập tức khóc một trận thật to.

Bộ dạng thê tử của nhi tử như thế này, chắc chắn sau này nàng và Tiêu Thiện sẽ bị nhiều người chê cười.

May là Thúy Thư biết hôm nay có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm cung Cảnh Lan nên đã lặng lẽ khều Lan phi.

Lan phi cố nén khó chịu trong lòng bảo hai người đứng dậy rồi ban chỗ ngồi.

Nhìn Tạ Truy cứng rắn săn chắc như vậy, Lan phi thật sự không muốn nói chuyện.

Thấy nàng trầm mặc không nói lời nào, Tiêu Thiện lên tiếng: "Mẫu phi nhìn có chút tiều tụy, thân thể người không khỏe sao? Người đã gọi ngự y tới bắt mạch chưa?"

Lan Phi buồn bực nói: "Không phải bệnh nghiêm trọng gì, bắt mạch làm gì chứ."

Tiêu Thiện cười ha ha: "Mẫu phi nói gì vậy, bệnh vặt cũng phải gọi người tới bắt mạch. Mẫu phi có lòng không muốn để thái y mệt nhọc, nhưng bọn họ nhận bổng lộc còn không phải vì chạy tới chạy lui như vậy sao?"

Lan phi biết hắn quan tâm mình tâm trạng cũng tốt hơn một chút, nàng nói: "Ăn nói khéo thật. Ta và...ta và vương quân của con nói chuyện, Thái tử có chuyện tìm con, con đi Đông cung một chuyến đi."

Tiêu Thiện không muốn đi, hắn lười biếng tựa lưng vào ghế: “Mẫu phi, nhi thần và Vương quân có chút mệt mỏi, có chuyện gì mà không thể qua mấy hôm nữa rồi nói sau."

Nhìn bộ dạng này của hắn, ngay lập tức Lan phi nghĩ đến một câu: Có thê quên mẫu.

Nước mắt dần dần tụ lại trong mắt Lan phi.

Nhìn bộ dáng kia của nàng đầu Tiêu Thiện bắt đầu đau, Tạ Truy yên lặng kéo ống tay áo của hắn.

Lúc Tiêu Thiện nhìn sang, Tạ Truy lặng lẽ gật đầu.

Tiêu Thiện đứng lên, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ nói: "Mẫu phi chớ nóng giận, nhi thần đi là được."

Trước khi đi, hắn nhìn Tạ Truy nói: "Nếu thân thể của ngươi thật sự chịu không nổi thì cứ nói với mẫu phi, mẫu phi sẽ không trách tội ngươi."

Tạ Truy đáp ừm một tiếng.

Lúc Tiêu Thiện rời đi, Lan phi cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Thúy Thư vội vàng an ủi nàng.

Đây là lần đầu tiên Tạ Truy nhìn thấy có người không có chuyện gì mà có thể khóc đến đau lòng như vậy, y đứng dậy lẳng lặng nhìn Lan phi, muốn biết rốt cuộc nàng đang khóc vì chuyện gì.

Lan phi bị đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn nhìn chằm chằm tiếng khóc ngưng bặt.

Thúy Thư nhìn Tạ Truy nói: “Nương nương lương thiện mau nước mắt, không phải cố ý, Vương quân chớ để trong lòng.”

Tạ Truy lắc đầu.

Lan phi che ngực nói: "Lòng ta đang rất khó chịu, bảo y đi ra ngoài đi."

Thúy Thư bối rối nhìn Tạ Truy.

Tạ Truy lặng lẽ đi ra ngoài, đứng ở phía trước nội điện.