Chương 6

Tim Kiều Dặc Chu đập như sấm, bên trong dòng nước lặng này, lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, cảm giác như rơi vào hố sâu vô tận.

Không khí lạnh lẽo dần dần tràn ngập, như vô số cánh tay người chết, che kín miệng mũi Kiều Dặc Chu, muốn kéo cơ thể Kiều Dặc Chu xuống.

Sắc mặt Phương Diễm cũng không dễ nhìn, hắn hiển nhiên cũng nhận ra!

Một cánh tay dần dần bò lên bờ vai hắn, tái nhợt giống như thoa phấn vôi, đột nhiên muốn bóp chặt cổ hắn.

Phương Diễm yên lặng dán bùa vàng lên trên ngực mình, cái tay kia giống như bị điện giật lui vào trong nước.

Nhìn qua có vẻ như Phương Diễm chiếm ưu thế, chỉ có hắn mới biết, tấm bùa chỉ có thể công kích một lần!

“Lên bờ!” Kiều Dặc Chu bị doạ đến tái xanh, “Đã từng nghe tới quỷ nước chưa? Bọn chúng sẽ lôi kéo người sống chết chìm, chờ gϊếŧ đầy bốn mươi chín người, bọn chúng mới có thể giải thoát.”

Lông tơ Phương Diễm đều dựng đứng lên : “Ý cậu là dòng sông này…”

Bên trong có phải có rất nhiều thi thể?

Kiều Dặc Chu: “Từ đường xây bên cạnh dòng sông đen, ngay cả ánh sáng cũng không chiếu tới, anh nghĩ dùng để áp chế thứ gì? Thứ nguy hiểm không phải là từ đường, mà là con sông bị từ đường trấn áp! ! !”

Không thể chờ đợi nữa, phải mau rời đi!

Phương Diễm lập tức hiểu rõ ý Kiều Dặc Chu: “Lên bờ, nhanh lên!”

Con quỷ nhỏ bên bờ vẫn luôn dõi theo bọn họ, nhếch miệng cười, lộ ra hơi thở thối rữa bên trong. Bộ dáng khổ não của

Kiều Dặc Chu cùng với Phương Diễm, dường như chọt trúng niềm vui của nó, làm nó phát ra tiếng cười ‘Bộp bộp bộp’.

Tiếng cười vốn nên non nớt, giờ khắc này lại âm lãnh đến dọa người, ác ý nồng đậm phả vào mặt.

Nó nhìn bọn họ, giống như con mèo đang vờn chuột.

Kiều Dặc Chu cùng với Phương Diễm run lên, nhất thời không dám manh động.

Dòng sông này thật sự rất khó ngửi, mùi lá cây rơi rớt từ hai bên bờ, còn có một loại mùi tanh từ da thịt, không khỏi khiến người khác buồn nôn.

Nhưng mà cứ ngâm trong nước như vậy không phải biện pháp tốt, Phương Diễm nỗ lực trấn định: “Thực lực cậu chưa đủ, dù sao tôi cũng đã vượt qua hai vòng chơi rồi. Tôi lên trước, cậu theo sau tôi.”

Kiều Dặc Chu: “? ? ?”

Không lầm chứ? Phương Diễm không những không đẩy hắn đi, còn muốn che chở cho hắn?

Phương Diễm: “… Vẻ mặt cậu là sao hả?”

Bộ dáng kia rõ ràng là không chút tin tưởng.

Phương Diễm biết được nguyên nhân, cũng không thể trách, nếu đổi thành mình, chỉ sợ so với Kiều Dặc Chu còn quá đáng hơn.

Cảm giác hối hận nồng nặc, nếu lúc đó không nói ra câu nói kia, có phải ngăn cách giữa hai người sẽ không lớn như vậy?

Bị Phương Diễm nhìn thấu tâm tư, Kiều Dặc Chu ho nhẹ nói: “Anh không cần bảo vệ tôi đâu, tôi lên trước.”

“Cậu nhìn bản thân xem, rõ ràng vô…” Phương Diễm gắng gượng nuốt chữ ‘Dụng’ xuống, chuyển đề tài, càng thêm hung ác nói, “Cái đồ yếu ớt như cậu! Sao mà lên trước được?”

Kiều Dặc Chu: “…” Phun cái chữ ‘dụng’ đằng sau chữ ‘vô’ ra xem nào!

Phương Diễm không muốn dây dưa nữa, nhanh chóng đưa mắt tập trung nhìn tiểu quỷ bên bờ. Còn lại hai tấm bùa, chắc chắn có thể áp chế tiểu quỷ kia.

Chỉ có điều phải dụ được tiểu quỷ lại đây, nếu không thể dán được trong một lần, tình cảnh của cả hai sẽ trở nên nguy hiểm.

Ánh mắt Phương Diễm lóe lên, hướng về bên bờ gọi: “Tôi đã biết bí ẩn ẩn giấu trong thôn này rồi! Bọn họ sẽ đến trong chốc lát.”

‘Bọn họ’, Phương Diễm chỉ đang thăm dò mà nói, căn bản không biết gì.

Nhưng mà ai ngờ, tiểu quỷ vừa nghe những lời ấy, gương mặt sưng phù có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ dần hiện lên. Không thể nhìn thấy rõ toàn bộ bộ phận trên gương mặt kia, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt oán độc.

Hình ảnh này làm sâu trong lòng Kiều Dặc Chu cùng với Phương Diễm ánh lên sự sợ hãi, ở trong dòng sông lạnh lẽo này, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân sắp động thành băng rồi.

Lạnh càng thêm lạnh.

Kiều Dặc Chu đoán là đúng, tiểu quỷ muốn làm bọn họ chết đuối, cho dù đang phẫn nộ, cũng không muốn tiến tới.

Thừa lúc này, Phương Diễm càng ngày càng tới gần bên bờ.

“Ma nữ trong từ đường kia, các ngươi muốn bảo vệ cho nàng đúng không? Nàng nhìn thấy mấy thôn dân kia, liền sợ đến mức trốn đi.”

Tiểu quỷ dữ tợn mà khủng bố nằm trên mặt đất, sợi tóc thưa thớt từ từ dài ra, xõa bên trên bờ, có vài lọn tóc bò vào trong nước.

Bước lên, sẽ lập tức chết!

Nó nhìn hai người truyền lại ý tứ này.

Phương Diễm: “Mau nhìn, bọn họ đã tới —— “

Vừa nãy từng bước thăm dò, đã khiến cho tiểu quỷ tin lời hắn. Phương Diễm vừa hô to, nó liền quay đầu nhìn vào sâu trong rừng rậm.

Phương Diễm thấy thế, lập tức kéo tóc nó, sức lớn đến mức như muốn kéo toạc da đầu. Tiểu quỷ bị đau kêu lên, trong nháy mắt này, Phương Diễm đã dán tấm bùa lên trên người nó.

Động tác này cực nhanh, giống như nước chảy mây trôi. May là tiểu quỷ này cũng không thông minh lắm, bằng không bọn họ thật không tìm được biện pháp nào nữa.

Phương Diễm lúc này mới quay đầu lại, đưa tay ra trước mặt Kiều Dặc Chu: “Mau tới đây.”

Quan hệ của Phương Diễm với nguyên chủ không tính là tốt, nhưng mà sức phán đoán của người này quả thực kinh người, rất có tiềm lực, chẳng trách lại là đội trưởng đội E.

Kiều Dặc Chu cầm tay hắn: “Cảm ơn.”

Ngón tay mềm lạnh, giống như ngọc thạch, làm đáy lòng Phương Diễm nổi lên một chút cảm giác khó hiểu.

Nhưng mà không đợi hắn nghĩ kỹ lại, Kiều Dặc Chu đã buông tay ra.

“Nghĩ gì thế? Mau đến từ đường.”

Kiều Dặc Chu thật giống như không hề để tâm toàn thân ướt nhẹp. Vì váy quá ngắn, hai cái đùi trắng nõn đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Đường cong hai chân cực kỳ đẹp đẽ, không giống nam nhân chút nào.

Phương Diễm bỗng nhiên nghĩ tới một câu trên mạng ‘Chân này tui có thể chơi một năm’.

Nếu không có áo khoác của Phó Vân Thu, có lẽ toàn thân cũng muốn lộ ra hết rồi.

Phương Diễm vốn vì chuyện này canh cánh trong lòng, giờ khắc này lại có cùng tâm trạng với Phó Vân Thu.

Nếu là hắn hắn cũng làm vậy.

Thôi, cũng không cần vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.

Phương Diễm: “Tạm thời đừng đi từ đường, trước tiên phải xử lý tiểu quỷ này đã. Để lại chỗ này chính là một mầm họa.”

Kiều Dặc Chu: “Anh có biện pháp gì không?”

Phương Diễm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đám Vương Cường đang lại gần, hắn có bao tay phòng hộ, tuy rằng không thể làm ác linh bị trọng thương, nhưng vẫn có thể gây ảnh hưởng lên chúng nó, chờ chút rồi đi.”

Đồng hồ đeo tay là vật sở hữu của đội trưởng, những người tiến vào vòng chơi này đều trải qua sàng lọc nghiêm khắc. Hình thể Vương Cường cường tráng, Phương Diễm liền lấy điểm số đội ngũ thu thập được mua bao tay phòng hộ giao cho Vương Cường, hy vọng có thể nâng cao tỷ lệ sống sót cho toàn đội.

Nghe Phương Diễm nói, Kiều Dặc Chu đột nhiên nghĩ tới bàn tay vàng của mình…

Bàn tay vàng khóc huhu một tiếng, liền có thể làm ác quỷ bị thương!

Kiều Dặc Chu lắm miệng hỏi một câu: “Trong chủ khu có vũ khí nào mà không chỉ đuổi được ác linh, còn có thể làm chúng bị thương không?”

Phương Diễm kinh ngạc liếc mắt một cái: “Nghĩ cái gì thế? Đùa hả? Vũ khí lợi hại như thế làm sao mà có!”

Không có ư?

Nói vậy, bàn tay vàng này quả thật vô cùng đặc biệt?

Kiều Dặc Chu: “Nhỡ đâu có thì sao?”

Phương Diễm cười nhạo: “Không có nhỡ đâu gì hết! Nếu như có, chúng ta chẳng phải có thể thoát được trò chơi dễ dàng? Có thể làm ác quỷ bị thương, đa phần là người chơi lão luyện, nhìn dáng dấp cậu, tốt nhất là đừng nghĩ nhiều nữa.”

Kiều Dặc Chu: “…”

Nghe Phương Diễm nói, Kiều Dặc Chu mới biết được bàn tay vàng của mình lợi hại đến mức nào.

Lúc hai người đang nói chuyên, trong rừng rậm lại nổi lên một trận gió kỳ quái. Trận gió này tràn ngập mùi con người, giống như cơ thể bị chôn vùi trong nước quá lâu, sản sinh ra một mùi buồn nôn vô cùng.

Kiều Dặc Chu không nhịn được bắt đầu ho khan, sắc mặt vô cùng khó coi.

Dòng nước đằng sau vang lên tiếng ào ào, Kiều Dặc Chu và Phương Diễm quay đầu lại, mới phát hiện hình ảnh dọa người kia!

Mặt nước cuồn cuộn, bọt nước không ngừng nổi lên. Nhưng mà thứ nổi lên, cũng không phải nước, mà là thịt trắng toát, là tay chân của con người!

Cho dù Kiều Dặc Chu đã từng nhìn thấy ma nữ, cũng bị hình ảnh này làm sợ run cầm cập.

Má ơi!

“Đừng quan tâm tiểu quỷ nữa, mầm họa thì mầm họa, đi mau đi mau!”

Đến khi hai người phản ứng lại, đã không còn kịp rồi.

Những con quỷ dưới đáy sông muốn nhìn thấy bọn họ chết đuối, lúc bọn họ giãy giụa trong nước, bọn chúng cũng không điên cuồng như vậy. Chỉ khi bọn họ lên bờ, chết không đúng chỗ, mới chọc giận chúng nó!

Kiều Dặc Chu và Phương Diễm co cẳng bỏ chạy, căn bản cố không còn sức xử lý tiểu quỷ kia nữa.

Gió thổi rất lớn, lá cây rơi rớt vang vọng, thậm chí thổi gãy mấy cành nhỏ, rớt xuống đập vào bên bờ. Bởi vì trận gió này, tấm bùa sau lưng tiểu quỷ, đã vô tình rớt xuống.

Tốc độ tiểu quỷ cực nhanh, lập tức va vào bọn họ.

Quỷ muốn nhập vào người!

“Đi mau!” Mục tiêu của tiểu quỷ vốn là Kiều Dặc Chu nhìn qua có vẻ yếu đuối vô dụng, nhưng mà ngay khoảnh khắc đó,

Phương Diễm dùng sức đẩy Kiều Dặc Chu ra ngoài.

Kiều Dặc Chu ngồi sụp xuống đất, mà lúc này Phương Diễm đã bị tiểu quỷ xui xẻo nhập vào người!

Tất cả xảy đến quá nhanh, Phương Diễm phản ứng không kịp liền trúng chiêu. Lần thứ hai ngẩng đầu, trên mặt Phương Diễm che kín tử khí nồng đậm, xám trắng đáng sợ, như một bộ tử thi.

Tiểu quỷ có lẽ muốn nhập vào người trước, sau đó khống chế Phương Diễm đi vào trong nước, chờ người chết đuối là xong.

Kiều Dặc Chu cho rằng Phương Diễm sẽ giống như Lý Mặc, thân thể bị tiểu quỷ hoàn toàn kiểm soát. Nhưng mà tinh thần của Phương Diễm đã qua cường hóa, dù sao cũng là đội trưởng đội E, cơ thể không bị kiểm soát hoàn toàn.

Một người một quỷ tranh đoạt, tư thế Phương Diễm vặn vẹo, lúc thì cười với Kiều Dặc Chu, lúc thì cắn chặt răng đẩy Kiều Dặc Chu đi.

Đáng chết!

Không thể để tiểu quỷ này khống chế!

Trận chiến đoạt thân thể tiếp tục diễn ra, Phương Diễm quỳ trên đất, thở hồng hộc, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Tinh thần lực đã mất đi rất nhiều, không có cách nào chống đỡ thân thể.

Phương Diễm rốt cục oành một tiếng ngã trên đất, lại quyết không để tiểu quỷ giành được thân thể.

Tình thế càng lúc càng thêm nghiêm trọng, tiểu quỷ căn bản không có cách nào khống chế Phương Diễm, lập tức bỏ qua quyền khống chế thân thể. Nó từ trong thân thể Phương Diễm đi ra, từ từ nhìn về phía Kiều Dặc Chu.

Ánh mắt nó vô cùng oán độc, muốn nhập vào người Kiều Dặc Chu.

Kiều Dặc Chu từng bước lùi về sau, lông mày nhíu chặt ——

[Kí chủ, nếu không tấn công thì sẽ không kịp nữa đâu.]

[Ta biết!]

Tiểu quỷ muốn đánh tới, lúc này không dùng bàn tay vàng, thì còn đợi tới khi nào?

Kiều Dặc Chu vô cùng xấu hổ che kín mặt, một cảm giác bi thương sộc thẳng lên đầu, làm hai mắt hắn rưng rưng.

Hắn giống như một người hùng đi chịu chết, cổ họng run rẩy nghẹn ra một chữ: “Huhu.”

Âm thanh này nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng cũng khiến hắn mất đi phần lớn khí lực. Kiều Dặc Chu cảm thấy cực kỳ dày vò, cả người đỏ hồng như tôm hấp.

A a a, thật cmn xấu hổ!

Hắn xiết chặt nắm đấm, bên trên như gió lốc, một luồng đánh tới.

Vốn chưa từng dùng thử bàn tay vàng này, một quyền này thật sự làm Kiều Dặc Chu giật nảy mình. Hắn tưởng hệ thống nói có thể làm ác quỷ bị thương, thì cũng chỉ là vết thương như đánh người thôi…

Ai ngờ một quyền đánh ra, gió lốc thổi bay lá rụng, thân thể tiểu quỷ bay thẳng ra ngoài.

Khắp nơi nhất thời bừa bộn, giống như có một trận lốc xoáy thổi qua, lại không có bất kỳ tiếng vang nào.

Kiều Dặc Chu trợn tròn mắt.

Hắn liếc nhìn sang một bên, tảng đá to ở gần hắn nhất. Cú đấm kia, làm cho tảng đá kia cũng nổ tung, từng mảnh đá vụn lăn tới bên chân Kiều Dặc Chu. Lúc này không chỉ tiểu quỷ, ngay cả đám quỷ nước, cũng không nhìn thấy tung tích.

Kiều Dặc Chu sửng sốt đủ mười giây.

Chờ phục hồi tinh thần lại, hắn mới hít vào một ngụm khí lạnh… Thật quá trâu bò mà!

[Hệ, hệ thống…]

[Kí chủ nói đi.]

[Ba ơi! ! !]

[…]

Nguy hiểm đã được giải trừ, Kiều Dặc Chu đang định nhìn tình hình của Phương Diễm, hai chân lại run lên đến mức không vững, thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Hệ thống: [Quên nói cho kí chủ sau khi dùng bàn tay vàng xong, thân thể sẽ xảy ra di chứng trong vòng mấy phút, triệu chứng toàn thân vô lực.]

Bàn tay vàng lợi hại như vậy, có chút di chứng cũng chả sao!

Kiều Dặc Chu: [Đã hiểu, đã hiểu.]

Hệ thống: [Còn nữa…]

Kiều Dặc Chu hoàn đắm chìm trong niềm vui sướиɠ: [Cái gì cũng hiểu! !]

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: [Kí chủ quả thật rất hiểu ý người, kỳ thực vì kết hợp với thân thể của nguyên chủ, mỗi lần dùng bàn tay vàng, đều bắt buộc phải mặc một bộ đồ nữ. Nếu kí chủ may mắn trở về chủ khu, đồ nữ phải mặc lần sau là tất đen]

Kiều Dặc Chu: “…”

Cái gì đen?

Gió có chút lớn, Kiều Dặc Chu cảm thấy có lẽ mình nghe lầm.

Đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác bi tráng: ‘Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về’.

“Sau này tao sẽ không bao giờ dùng nữa.” Kiều Dặc Chu nhụt chí nói.

Hệ thống: [Sau này cũng sẽ dùng thôi]

Kiều Dặc Chu vẫn muốn bảo vệ một chút khí thái nam nhi còn sót lại của mình: “Không, nhất định sẽ không.”

Mấy phút sau, thân thể Kiều Dặc Chu khôi phục như thường. Tuy rằng thân thể vẫn còn cảm thấy mềm nhũn, nhưng mà vẫn có thể bước đi được.

Kiều Dặc Chu đến gần Phương Diễm, muốn nhìn tình hình sao rồi.

Ý thức Phương Diễm mơ hồ, cũng không thật sự ngất xỉu. Trong lúc hoảng hốt, nghe đến một tiếng gió, còn có âm thanh nức nở nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy. Âm thành này mềm mại vô cùng, nhũn đến tận xương, làm máu huyết như muốn dâng lên.

Kiều Dặc Chu … khóc?

Khóc vì sợ, hay bởi vì lo lắng cho hắn?

Phương Diễm ngay lập tức nghĩ, người trước đó cũng chưa từng khóc, sao lại vì sợ mà khóc được!

Nhất định là vì lo lắng cho hắn!

Cố gắng đè nén như vậy, có lẽ vì sợ hắn nghe được!

Phương Diễm rất muốn bò dậy, lại hoàn toàn không thể điều khiển thân thể. Hắn liều mạng giãy dụa, muốn kêu Kiều Dặc Chu mau rời khỏi nơi này.

Còn ngồi đây làm gì nữa, đi mau… Tiểu quỷ kia vẫn còn bên cạnh kìa.

Bốn phía xung quanh hỗn độn, gió lốc cuốn qua, liền không còn chút gợn sóng. Bầu trời âm u, dường như có thể mưa xuống bất cứ lúc nào.

Lá cây phủ kín mặt đất, dính vào vũng bùn lầy lội, làm cho Phương Diễm trên đất hiện ra vẻ chật vật, mặt mày xám xịt.

Kiều Dặc Chu ngồi xổm người xuống, xác nhận Phương Diễm không bị thương gì, liền muốn lập tức bỏ của chạy lấy người.

Dù sao thời gian sống cũng không còn nhiều, càng ở cạnh Phương Diễm càng nguy hiểm. Bị Phương Diễm đẩy vào bầy ác quỷ rồi bị phân thây mà chết, Kiều Dặc Chu còn chưa quên được chuyện này.

Kiều Dặc Chu mới vừa định bước đi, liền nghe được tiếng la của Vương Cường cách đó không xa.

Kiều Dặc Chu thầm mắng, đến đúng lúc ghê á!

Hắn đành phải vác Phương Diễm đang mê man lên, hướng bên kia hô to: “Bọn tôi ở đây!”

Phương Diễm trong lúc mơ màng, nhận ra mình bị vác lên. Viền mắt có chút ấm áp, không nghĩ tới Kiều Dặc Chu lại không rời bỏ mình, rõ ràng trước đây mình còn nói Phó Vân Thu đẩy người ra làm mồi dụ.

Nơi này vô cùng nguy hiểm, người này lại không còn sức lực, có thể cõng hắn đi được bao xa?

“Thả tôi… Xuống.”

Kiều Dặc Chu kinh ngạc, Phương Diễm không nghe được tiếng của Vương Cường?

Không! Không đúng!

Phương Diễm vừa nãy thiếu chút nữa bị quỷ nhập vào người, lúc này ý thức chỉ là có chút mơ hồ, tuyệt đối không thể không nghe được tiếng của Vương Cường.

Tiểu tử này nham hiểm lắm, nhất định là đang thăm dò mình! Nhìn xem mình có bỏ rơi hắn hay không!

Cả người Kiều Dặc Chu tràn đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy mình thiếu chút nữa là rơi vào quỷ kế của Phương Diễm rồi.

Kiều Dặc Chu nhanh chóng vào vai lương thiện, vô cùng nhuần nhuyễn, than thở khóc lóc nói: “Anh vì cứu tôi mới bị quỷ nhập vào người, tôi sao để anh lại một mình được? Tôi mà bỏ đi thì còn gì là người nữa!”

Viền mắt Phương Diễm ấm lên, nhận ra bản thân mình trước đây đã sai thật rồi, hiểu lầm đứa em này.

Phương Diễm nhớ lại lúc đó hoảng hốt nghe được một tiếng khóc nức nở.

Lúc này nghe được tiếng nói Kiều Dặc Chu bao hàm tiếng khóc, Phương Diễm càng ngày càng xác định, Kiều Dặc Chu nhất định là lo lắng cho hắn đến mức phát khóc!

Trên đời này… vẫn còn tồn tại người lượng thiện như vậy sao?

Cả người Phương Diễm chấn động, cuống họng nghẹn ngào, trong mắt đầy ắp ánh nước: “Sao lại ngốc như vậy chứ…”