Chương 7

Kiều Dặc Chu gian nan cõng Phương Diễm ra khỏi rừng rậm, bầu trời phương xa nhìn qua giống như sắp sập xuống, áp lực đến mức làm người căng thẳng.

Trời đất quỷ dị âm u, làm cho rừng rậm xanh ngắt cũng nhuộm thành màu thẫm, ngoại trừ tiếng gió gào thét, ngay cả một tiếng chim hót cũng không nghe thấy.

Quá yên tĩnh.

Loại không khí yên tĩnh ở trong thế giới ngập tràn ma quỷ thế này quả thật vô cùng khủng bố, giống như bầu không khí âm lãnh kia cũng có thể chuyển động.

Cách đó không xa Phó Vân Thu cùng với hai tiểu đệ cuối cùng cũng nhìn thấy Kiều Dặc Chu, lập tức chạy tới: “Lão đại!”

Trên người bọn họ tràn đầy bùn hôi, hiện ra mấy phần chật vật, dáng vẻ vừa mới thoát được truy kích đêm qua.

Nhìn thấy Kiều Dặc Chu run rẩy cõng Phương Diễm, đáy mắt mọi người không khỏi lộ ra kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”

Kiều Dặc Chu thả Phương Diễm xuống, bờ môi khẽ nhếch thở hổn hển: “Bọn tôi gặp trúng tiểu quỷ, thiếu chút nữa bị nhập vào. Nếu không nhờ vào tinh thần lực mạnh mẽ của Phương Diễm, e rằng đã bị tiểu quỷ khống chế.”

Hai tiểu đệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu chuyện thật sự như vậy, mất đi Phương Diễm, so với mất đi Lý Mặc còn tổn hại hơn nhiều!

Mới có bao lâu mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế!

“Rừng rậm hỗn độn khắp nơi, cũng là do mấy con quỷ kia làm?”

Kiều Dặc Chu mặt không đỏ tim không đập vu oan cho đám tiểu quỷ: “Kẻ cầm đầu đúng là bọn chúng!”

Hai tiểu đệ càng ngày càng khϊếp sợ, nhìn Kiều Dặc Chu giống như người hùng bước ra từ trong mưa bom bão đạn, nảy lên lòng tôn kính vô cùng.

“Nguy hiểm như vậy mà cậu vẫn không rời bỏ lão đại!”

Thân thể nhỏ yếu thế này lại cõng thêm lão đại, hai vai phải gánh vác một cơ thể to lớn như vậy. Hai tiểu đệ nhớ tới trước kia Phương Diễm từng nhắm vào người này, bỗng nhiên cảm thấy nghẹn ngào.

Thật là một em gái ngốc nghếch, vẫn đối xử tốt với người nhắm vào mình như vậy!

Vừa đau lòng vừa kính nể.

Kiều Dặc Chu nhìn thấy mấy ánh mắt yêu mến này: “…”

Liền vội vàng nói: “Tôi cũng không tốt như mọi người nghĩ đâu!”

Nếu không phải nghe được tiếng Vương Cường, hắn đã sớm rời đi một mình rồi!

Hai tiểu đệ: “Không không không, cậu không biết mình tốt như thế nào đâu!”

Lúc này Phương Diễm đã tìm lại được sức lực, chậm rãi mở mắt ra.

Kiều Dặc Chu nhìn thấy hắn tỉnh lại xong, cả người chấn động, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh giác.

Nhìn một cái, lại nhìn một cái, Phương Diễm quả nhiên không hoàn toàn mất đi ý thức, khôi phục nhanh như vậy!

Thật âm hiểm, hắn chắc chắn đang thăm dò mình!

“Anh tỉnh lại rồi? Thật là tốt quá!” Kiều Dặc Chu tình cảm dạt dào gào khan, “Trong thời khắc sống còn còn đẩy tôi đi, thân thể hiện tại sao rồi? Có bị ảnh hưởng gì không?”

Cơ thể Phương Diễm cứng ngắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nếu Kiều Dặc Chu nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy Phương Diễm có chút căng thẳng: “Không có chuyện gì đâu! Ở chủ khu tôi vốn tăng cường tinh thần lực. Tiểu quỷ nhập vào người, tôi vẫn có thể chống chịu. Nếu đổi lại là người có thực lực như cậu, đã sớm xảy ra chuyện rồi.”

Cái gì mà thực lực như tui?

Kiều Dặc Chu oán thầm trong lòng, cái tên Phương Diễm này, vẫn nói chuyện khó nghe như vậy!

Mà dù sao hắn cũng không muốn giữ mối quan hệ tốt với Phương Diễm.

Mục đích cuối cùng của hắn chỉ là sống sót qua bốn tiếng này, sau đó hoàn thành vòng chơi.

Kiều Dặc Chu không quan tâm những thứ này, mà nói đến chính sự: “Bọn tôi tìm được manh mối, ở ngay trong từ đường.”

Nhớ tới chuyện đêm qua, hai tiểu đệ vẫn vẫn cảm thấy sợ hãi: “Không phải chúng ta vừa trốn thoát khỏi đó hay sao?”

Kiều Dặc Chu tiếp tục giải thích: “Bọn tôi trong lúc chạy trốn gặp được một lão già, lão nói thôn này trước đây có tập tục mai táng dưới nước, bọn tôi đoán, từ đường kia có thể dùng để trấn áp quỷ nước! Nếu không dựa vào thực lực của ma nữ, căn bản không cần phải nhập vào người, đã có thể gϊếŧ chúng ta.”

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, sự thật giống như bóc xuống từng lớp bóng tối, từ từ trở nên rõ ràng hơn.

“Tôi nhớ… Từ đường bị cây hòe đập vỡ!” Phó Vân Thu nhẹ giọng nói, “Chẳng trách thôn dân lại sợ sệt như thế, thì ra là sợ từ đường sụp đổ, ma nữ sẽ thoát ra.”

Kiều Dặc Chu gật đầu: “Nếu quả thật giống như những gì chúng ta suy đoán, vậy đêm nay sẽ là đêm cuối cùng!”

Từ đường bị sụp, thực lực ma nữ tăng mạnh, âm khí vào ban đêm sẽ tăng lên, có lẽ đêm nay sẽ là một hồi máu tanh.

Ma nữ đã không cần thân thể Lý Mặc nữa.

“Đừng đứng đây nữa mau đến xem xét từ đường!” Làm đội trưởng, Phương Diễm mở miệng nói.

Tất cả mọi người trong đội ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho dù biết từ đường hiện tại vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Vương Cường đi sau đội ngũ, trước sau như một im lặng không nói chuyện. Nếu là có người để ý, liền phát hiện trên người hắn bị lây nhiễm một mùi tanh tưởi như da thịt bị ngâm dưới nước, giống như đúc mùi trên người ma nữ.

Mọi người không dám dừng lại, bước đi cực nhanh.

Thời gian càng ngày càng gấp, làm đáy lòng mỗi người càng thêm nôn nóng.

Còn hai mươi phút mới đến được từ đường, đường rừng hẹp dài, càng lúc càng khó đi, không biết dường mù nhàn nhạt từ chỗ nào tràn ra, càng tới gần từ đường càng trở nên dày đặc.

Kiều Dặc Chu thiếu chút nữa trượt chân, Phó Vân Thu ở phía sau đỡ một cái.

“Không sao chứ?”

Kiều Dặc Chu lắc đầu, sợ hãi không thôi: “Cảm ơn.”

Phó Vân Thu đột nhiên hỏi: “Lúc mọi người ở trong rừng, có nghe tiếng ai khóc huhu không?”

Kiều Dặc Chu bắt đầu ho khan, hai gò má bị sặc đến đỏ bừng, lúc nhìn về phía Phó Vân Thu, đáy mắt dày đặc tia nước, đẹp đến mức làm người khác kinh hãi.

Ngữ khí Kiều Dặc Chu hoảng loạn: “Cái gì?”

Âm thanh tận lực đè thấp, có loại cảm giác vô cùng mê người.

Đôi mắt Phó Vân Thu càng thêm sâu sắc: “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Phó Vân Thu cường hóa năm giác quan, thính lực mạnh hơn so với người bình thường. Âm thanh mềm mại kia, mềm nhũn đến tận xương, làm cho lòng người ngứa ngáy, giống như có sâu nhỏ bò loạn.

Phương Diễm vốn định nói cho Phó Vân Thu, lại nhìn thấy Kiều Dặc Chu chột dạ liếʍ liếʍ bờ môi khô cạn. Hình dáng đôi môi cực kỳ đẹp đẽ, lúc này ánh lên vệt đỏ tươi, giống như mới bị hôn xong, có một cảm giác quyến rũ khó tả.

Nhưng mà chủ nhân lại không hề phát hiện, đôi mắt trong suốt như bông tuyết tan ra.

Phương Diễm không hiểu sao không muốn nói cho Phó Vân Thu biết, miệng hơi mở liền đóng chặt lại. Ánh mắt nhu hòa, lúc trước hùng hổ doạ người, hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Giờ phút này, trong lòng Phương Diễm thật sự thừa nhận

Kiều Dặc Chu.

Kiều Dặc Chu vì lo lắng cho mình nên mới khóc, có lẽ không muốn bị người khác phát hiện?

Tiếng khóc kia, dù trái tim có lạnh lẽo sắt đá đến đâu cũng bị tiếng khóc ấy hòa tan.

Tự nhiên muốn nghe thêm lần nữa.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả Phương Diễm cũng giật mình.

Nói như vậy, giống như muốn khi dễ cho đến khi đối phương bật khóc.



Gió lạnh lẽo thổi qua tai, dưới chân là đường đất lầy lội.

Phía sau từ đường là sông đen hôi hám, phía trước là bia mộ. Bên trên bia mộ, bị ai dùng giấy trắng dán lên, từng lớp từng lớp, giống như muốn che giấu bí mật bên trong.

Lúc cả đội đi tới gần từ đường, phần lớn thôn dân đều chạy theo bọn họ, chỉ còn một ít người ở lại.

Dù sao nơi này bất thường như vậy, không có nhiều người muốn đứng đây.

Bọn họ thu nhặt mái ngói vỡ vụn, không ngừng oán giận: “Lại bắt chúng ta làm chuyện này! Ai mà muốn ở lại đây chứ!”

Người gầy an ủi: “Đừng nói nữa, dọn dẹp nhanh một chút, còn có thể về nhà sớm. Buổi tối không nên ở lại đây, nếu không sẽ nghe được khúc hát đòi mạng kia…”

Nam nhân càng nghĩ càng giận: “Đáng chết! Đều là do đám người ngoài thôn! Nếu bắt được bọn họ, nhất định phải dùng bọn họ trấn áp ma quỷ dưới nước!”

Nam nhân chửi ầm lên, sắc mặt ngày càng khó coi.

Đúng lúc này, người gầy đột nhiên nghe được mấy tiếng sột soạt từ trong rừng phát ra.

Người gầy sợ hãi luống cuống: “Đừng nói sẽ giống như mấy lời đồn thổi nha? Đã có bốn bảy người chết đuối trong sông, không biết lời lão già kia nói có đúng không, khi đủ bốn chín người chết, sẽ…”

“Đừng nói nhảm!” Nam nhân lập tức ngăn lại.

Bọn họ quét dọn xong từ đường, mới gấp rút rời đi.

Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Kiều Dặc Chu yên lặng lấy đạo cụ mấu chốt lão già đưa quấn vào tay. Nghe được mấy người kia nói chuyện, Kiều Dặc Chu nhăn chặt mày, không khỏi trở nên trầm tư.

Lấy người ngoài thôn trấn áp ma quỷ dưới đáy sống?

Bên trong từ đường, là người ngoài thôn. Mà trong dòng sông, là vô số đứa bé chết đi.

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía từ đường, sắc mặt trở nên khó coi ——

Trong đó rốt cuộc thờ phụng cái gì?

Hắn lầm bầm nói: “Thôn dân cúng tế là một chuyện, ma nữ đuổi gϊếŧ là một chuyện…”

Kiều Dặc Chu run rẩy, luôn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mọi người trong tiểu đội, giống như là đồ ăn của thế giới này, ma nữ muốn gϊếŧ bọn họ, các thôn dân cũng muốn gϊếŧ bọn họ.

Mà chủ hệ thống đưa bọn họ vào đây…

Ngừng lại!

Kiều Dặc Chu không dám nghĩ nữa, lạnh lẽo phủ kín toàn thân.

Bọn họ cùng nhau đi vào từ đường, cây hòe treo đầy vải đỏ đã đổ xuống, hiện ra không còn sức sống. Trên cây khô già nua, từng vòng hoa văn trên thân cây giống như gương mặt tiểu quỷ, đang cười cợt bọn họ ngu ngốc.

Cả đội đã đi tới tận cùng bên trong, dưới mỗi bài vị, đều có một hộp gỗ đen.

Kiều Dặc Chu không biết vì sao nghĩ tới một chuyện: “Cái hộp này… có phải làm từ gỗ cây hòe không?”

“Thật quá đáng sợ!” Thân thể hai tiểu đệ run rẩy, da gà nổi đầy người.

Kiều Dặc Chu: “Có đúng hay không, mở ra sẽ biết được!”

Lời Kiều Dặc Chu nói cũng có lý, bọn họ bất chấp sợ hãi, bắt đầu cạy hộp gỗ. Nhưng mà bên trong chỉ có chút xương vỡ, căn bản không nhìn ra được gì.

Bọn họ ngẩng lên nhìn hộp gỗ cao nhất, chỉ có hộp gỗ kia là đốt hương phía trước, vừa vặn ba cây, cắm sâu bên trong lư hương.

Phương Diễm gian nan lấy được hộp gỗ, lúc này mới cạy hộp ra.

Leng keng ——

Hộp gỗ vang lên một tiếng rồi yên lặng.

Lúc nhìn thấy được thứ bên trong, tất cả mọi người sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh toàn thân.

Thịt vụn, cánh tay, còn có máy định vị.

Chỉ có đội trưởng, mới được hệ thống giao cho vật này, có thể kiểm tra vị trí của đồng đội, cũng là thứ để chủ hệ thống truyền thông tin tới.

Phương Diễm đè nén giọng nói khẽ run của mình: “Là đội ngũ trước tiến vào vòng chơi này.”

Lấy quỷ áp chế quỷ?

Bầu không khí sắp đông lại, không ai dám thở mạnh.

Tí tách ——

Có thứ gì rơi xuống, Lâm Cáp nhìn thấy máu trên mặt Giang Thời, vốn định bên trong hiểm cảnh bày trò, làm không khí bớt căng thẳng hơn: “Giang Thời, sao tự nhiên chảy máu mũi vậy? Đừng nói là sợ đến mức đó nha?”

Giang Thời buồn bực: “Chảy máu mũi gì, đang nói chuyện gì đấy?”

Giang Thời cảm thấy không đúng, sờ sờ mũi, trên tay quả thật là máu. Từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn ngước đầu nhìn lên trên, mới kinh ngạc phát hiện có một bộ thi thể bị treo trên xà nhà từ đường.

Máu chảy đầm đìa, cơ thể hầu như không còn nguyên vẹn, bọn họ vậy mà không hề phát hiện ra?

Lạnh lẽo tràn ngập toàn thân, mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy u ám.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong đội E107 đều nhận được một thông báo ——

“Người chơi mới Lý Mặc đã chết, độ khó tăng lên 50%.”

Cái gì?

Lý Mặc chết rồi!