Chương 8

Hình ảnh quỷ dị, khí lạnh từ trong đêm đen tản ra, ai nấy đều kéo căng cả người như dây cung.

Ánh mắt toàn đội đều tập trung trên người Kiều Dặc Chu, Lý Mặc và Kiều Dặc Chu là hai người chơi mới trong vòng chơi này, Lý Mặc chết độ khó tăng lên 50%, như vậy Kiều Dặc Chu đảm nhiệm 50% còn lại! !

Nếu Lý Mặc còn sống, sinh mạng của Kiều Dặc Chu cũng không quan trọng như thế.

Nhưng mà Lý Mặc chết rồi, việc sống còn của Kiều Dặc Chu là chuyện quan trọng nhất!

Trong lòng mọi người đều nảy lên một suy nghĩ —— cho dù bản thân gặp nguy hiểm, cũng quyết không để Kiều Dặc Chu gặp chuyện!

Khối thi thể trên xà nhà đang chảy máu không ngừng, tí tách, tí tách, âm thanh ngắn ngủi nhỏ bé, lại rõ ràng vô cùng.

Dòng máu sền sệt không ngừng rơi xuống, không bao lâu liền nhuộm đỏ mặt đất.

Tình cảnh kinh khủng như vậy, không ngừng phá hủy phòng tuyến trong lòng từng người.

Lông tơ cả người Kiều Dặc Chu đều dựng đứng lên: “Trong hộp gỗ này là thi thể của đội trưởng đội ngũ trước? Hèn gì lúc tôi tỉnh lại, nghe được câu ‘Toàn bộ người chơi vòng trước đã chết, ma quỷ được quyền gϊếŧ chết người chơi mới’.”

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, cực kỳ sợ hãi: “… Bọn tôi cũng nghe được, lúc đó không chú ý, bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là nhắc nhở của trò chơi!”

Sắc mặt Phương Diễm khó coi, dù sao hắn cũng là người cạy hộp gỗ ra, bên trong lại là đội trưởng tiểu đội trước, điều này không thể nghi ngờ làm tăng thêm nguy cơ của Phương Diễm.

“Rời khỏi nơi này đã, lỡ như có thôn dân quay lại sẽ càng thêm phiền toái.”

“Được rồi!”

Cả đội vội vàng đi ra.

Ủ rũ và sợ hãi từng bước xâm chiếm toàn bộ phòng tuyến tâm lý, giống như ác thú ẩn nấp trong đêm tối, lúc nào cũng có thể kéo bọn họ xuống vực sâu.

Bầu trời bên ngoài dường như đã biến đổi, rõ ràng vừa rồi còn nắng sáng, bây giờ lại ngập tràn mây đen. Bóng tối bao trùm từ đường, gió lạnh thổi tới làm lòng người sợ hãi.

Kiều Dặc Chu lặng lẽ kéo ống tay áo xuống, áo khoác Phó Vân Thu rộng lớn phủ trên người, vừa vặn che giấu vải đỏ trên cổ tay.

Đây là đạo cụ mang tính mấu chốt, trong lúc nguy hiểm không biết chừng có thể cứu mình một mạng.

Bọn họ vừa định đi ra ngoài, liền nghe được tiếng động bên cạnh cửa lớn truyền đến. Gió lùa gào thét thổi qua, cửa phòng giống như bôi lên một tầng khói đen, âm tà u lãnh.

Có thôn dân quay lại? !

Thực đúng là không có xui nhất, chỉ có xui hơn!

“Đi cửa sau, nhanh lên!”

Cả nhóm bất đắc dĩ đi bằng cửa sau, cửa gỗ xưa cũ, bị rêu xanh ăn mòn. Toàn bộ cánh cửa như bôi lên một lớp dầu,

hiện ra một màu u tối.

Kiều Dặc Chu chịu đựng khó chịu đẩy cửa gỗ ra, chỉ nghe một tiếng ‘Ê a’ cực kỳ chói tai, Kiều Dặc Chu bỗng nhìn thấy được một cảnh tượng đặc biệt khó quên ——

Vô số tiểu quỷ bị chôn dưới nước, từng con từng con một, tay kề tay chân kề chật, chậm rãi bò lên bờ.

Số lượng rất nhiều, trông như một đám sâu lúc nhúc.

Đứng trên vùng đất sau từ đường, có thể nhìn thấy rõ ràng từng động tác của bọn chúng. Toàn thân sưng thũng, dùng tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, da đầu trần trụi cùng với vài sợi tóc, nước thấm ướt thành từng lọn.

Chúng nó loét miệng cười, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hàm răng hư thối bên trong. Lúc này đang nhìn chằm chằm bọn họ như nhìn con mồi, sát ý rõ ràng ngập tràn.

Hô hấp ngừng lại, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Độ khó tăng lên 50%, là như thế này sao?

Không nghĩ tới từ đi ra từ cửa sau, không những không chạy thoát, mà lại gặp nguy hiểm thế này.

Trước có thôn dân, sau có tiểu quỷ, có còn đường sống hay không!

Kiều Dặc Chu mím chặt môi, bờ môi bị cắn đỏ tươi, số lượng nhiều như vậy, cho dù có khóc huhu cũng không thể đánh hết!

“Âm thủy, âm thi, âm mộc.”

“Một nơi tràn ngập âm khí.”

Ánh mắt Phó Vân Thu lóe lên, lẩm bẩm nói, “Chẳng trách quỷ nước ở đây lại hung ác như vậy.”

Hai tiểu đệ mặt mũi trắng bệch, âm thanh run lên: “Phó ca, có biện pháp phá giải nào không?”

Phó Vân Thu gật đầu: “Có hai biện pháp, vật cực dương, hoặc vật cực âm… đều phá giải được.”

Kiều Dặc Chu rất kinh ngạc: “Anh biết những thứ này?”

Không biết có phải do góc độ hay không, Phương Diễm luôn cảm thấy lúc cậu ta nhìn Phó Vân Thu, đôi mắt như mang theo sóng nước, giống như một hồ nước hoa đào, bên trong ẩn chứa ánh nước lấp lánh.

Phương Diễm hừ một tiếng, phiền muộn nói: “Ông của Vân Thu là học giả nghiên cứu phong tục tập quán cổ xưa, nếu không vì sao tôi lại mang theo Vân Thu vào trò chơi này?”

Kiều Dặc Chu: “…” thì ra là gần quan được ban lộc!

Kiều Dặc Chu vội vàng truy hỏi: “Vật cực dương là gì vật cực âm là gì?”

Phó Vân Thu: “Có vài thứ ví dụ cho vật cực dương như, hoa hướng dương, hoặc trầm hương phật gia thường dùng.”

Mọi người không khỏi kêu rên, lúc này tìm ở đâu cho được?

Cả đội đành phải đem hi vọng gửi gắm vào thứ còn lại: “Vậy vật cực âm thì sao?”

Phó Vân Thu: “Người ta thường nói quỷ cũng sợ kẻ ác, còn nhớ đại hán cầm dao bổ củi chém chúng ta không? Ma nữ vừa thấy hắn liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Có thể các thôn dân cũng hiểu được đạo lý này, mới dung túng đại hán kia làm chuyện ác.”

Thế này…

Quả thực là chuyện gì cũng chống lại bọn họ hết á!

Cái gì cũng vừa khớp luôn!

Nghe Phó Vân Thu nói, Lâm Cáp nhất thời ủ rũ, quay qua làm vẻ mặt hung tợn: “Mọi người có thấy tôi giống kẻ gian ác không?”

Giang Thời càng tuyệt vọng hơn: “Thôi thôi, có khi cậu chưa kịp giả quỷ, đã bị quỷ dọa đến khóc hu hu.”

Lâm Cáp: “Không thể giả vờ một chút hả!”

Không chút hy vọng…

Tình huống càng ngày càng gấp rút, thôn dân đã tiến vào cửa chính.

Bọn họ đã phát hiện thi thể Lý Mặc, cùng với hộp gỗ bị cạy ra.

“Chết tiệt! Mấy người ngoài thôn đã quay lại đây rồi!”

“Mau tìm đi, có thể bọn họ đang ở gần đây!”

Nguy hiểm càng ngày càng gần, sắp bị phát hiện rồi. Thực sự là tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Trán từng người đều toát mồ hôi lạnh, nín thở. Đúng lúc này, Kiều Dặc Chu không cẩn thận bị người phía sau đẩy về trước một cái, hắn không kịp phản ứng lại, bị đẩy tới trước mặt đám tiểu quỷ.

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Kiều Dặc Chu vẫn duy trì tư thế bị đẩy ra, không dám lộn xộn. Đối mặt với những đôi mắt oán độc kia, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như muốn xuyên thấu da thịt, chui vào trong lục phủ ngũ tạng(*).

(*)- Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường.- Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.

Phải làm gì đây?

Tim Kiều Dặc Chu đập như sấm, môi mím chặt, có nên khóc huhu đánh xuống không?

Mọi người trong đội há to miệng, thậm chí muốn kéo Kiều Dặc Chu về, nhưng vẫn chậm một bước.

A a a, Kiều Dặc Chu mà chết, bọn họ càng không thể trốn thoát trò chơi này!

Tất cả đều gấp rút như kiến chạy trong chảo nóng: “Kiều…”

Tiếng kêu gào còn chưa thoát ra khỏi miệng, mọi người đã thấy Kiều Dặc Chu tỉnh táo lại, còn ra hiệu yên lặng.

Tiểu quỷ không động đậy.

Bọn chúng chần chừ, không dám tiến lên một bước, chỉ dùng ánh mắt oán độc nhìn Kiều Dặc Chu, coi bộ vô cùng đề phòng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người vò đầu bứt tai, không tìm được manh mối, hoàn toàn không ngờ được tình huống trước mắt.

Chỉ có Kiều Dặc Chu hiểu rõ —— có lẽ là vì một cú đánh trước đó, đã làm cho đám tiểu quỷ đề phòng!

Vừa rồi Phó Vân Thu có nói tới người cực kỳ hung ác, chẳng lẽ… Là hắn?

Kiều Dặc Chu dở khóc dở cười, trong mắt đám tiểu quỷ này, có lẽ hắn thật sự rất là hung ác.

Lúc vừa rồi bị đẩy ra, Kiều Dặc Chu nghĩ có lẽ mình xong rồi. Không ngờ cú đánh trước đó, lại mở ra một cơ hội sống sót!

Quả thật đáng để hy vọng!

Kiều Dặc Chu làm bộ nhấc nắm đấm lên, đưa lưng về phía mọi người, hung tợn nhìn về phía đám tiểu quỷ, đáy mắt lộ vẻ hung ác.

Tục xưng, hù dọa.

Chỉ có mình hắn biết có bao nhiêu giả tạo, thân thể này quá mức yếu đuối, đánh xong một cú liền mất hết khí lực, số lượng nhiều như vậy, hắn chắc chắn không thể đối phó được hết.

Nhưng mà đám tiểu quỷ hoàn bị đánh lừa, đã từng trải nghiệm qua, nhìn hắn vừa nhấc tay, liền sợ đến mức cả người run rẩy, trong nháy mắt lui về trong nước.

Kiều Dặc Chu: “…”

Tuyệt vời, hắn quả thực rất hung ác!

Hai chữ hung ác, làm cho Kiều Dặc Chu tìm lại được một chút sức lực, thì ra đó là hình tượng của hắn trong lòng đám tiểu quỷ này!

Kiều Dặc Chu tự cảm thấy mình vô cùng cao to hùng tráng!

Lần nữa quay đầu lại, Kiều Dặc Chu mới thấy mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn mình.

Ây da, thật sảng khoái.

Nhưng mà vẫn nên giả bộ, nếu không sẽ bị lộ bàn tay vàng ra mất. Cường giả chân chính trong mắt Kiều Dặc Chu, không phải là mỗi ngày đều thể hiện bản thân mạnh bao nhiêu, mà là lúc bình thường trông có vẻ vô hại, nhưng thời khắc nguy hiểm có thể cắn nát cổ con mồi.

Hắn phải học tập, tinh thần thâm tàng bất lộ.

Hơn nữa hắn cũng không muốn ai biết đến bàn tay vàng đáng xấu hổ kia!

Kiều Dặc Chu vội vàng nói: “Sững sờ gì nữa! Đi mau nào!”

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, tranh thủ từ cửa sau rời khỏi từ đường.

Đằng sau chỉ có một mảnh đất hoang không một ngọn cỏ, tiếp đến là chỗ nước cạn lấp đầy đá cuội, cùng với hòn đá lởm chởm kỳ quái. Không còn cách nào, mấy người đành phải núp sau tảng đá kỳ quái.

Đám thôn dân vồ hụt, mắng mỏ quay lại từ đường: “Có lẽ đám người kia đã đi mất rồi! Đáng chết!”

Cả đội sợ hãi không thôi, quả thực là ngàn cân treo sợi tóc!

Chờ đến lúc hoàn toàn an toàn, hai tiểu đệ mới nghi ngờ hỏi: “Hình như đám tiểu quỷ vừa rồi có vẻ rất sợ chúng ta?”

Hắn không muốn dùng từ ‘Sợ’, nhưng mà đám tiểu quỷ kia quả thực cho hắn cảm giác ấy!

Trời mới biết hắn cũng cảm thấy hoang đường như thế nào!

Giống như đang nằm mơ.

Kiều Dặc Chu: “Tôi nghĩ, có lẽ là do chúng nó nhìn thấy Phương Diễm.”

Mọi người: “? ? ?”

Kiều Dặc Chu lập tức đổ vỏ lên người Phương Diễm: “Tiểu quỷ đó lúc trước từng đối phó với bọn tôi, có lẽ nhận ra không cách nào nhập vào thân thể Phương Diễm, nên mới đề phòng rời đi. Bọn nó dường như trước giờ chưa từng gặp phải người không bị nhập, vậy nên mới đề phòng. Tất cả đều nhờ có Phương Diễm!”

Hai tiểu đệ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy! Hồi nãy tôi còn thấy vai cậu run run, hiện tại có sao không?”

Lúc đó tui đang hù dọa chúng nó đó!

Kiều Dặc Chu sắp xếp từ ngữ: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, không kiềm chế được bản thân mình, chân run đến mức té ra ngoài, quả thật là lỗi của tôi!”

Người này vậy mà nói bản thân mình như vậy?

Đôi mắt hơi rũ xuống, lông mi cong như cánh bướm, bất an rung động, tự nhiên mang theo chút yếu ớt.

Hai tiểu đệ nhất thời nổi giận, giống như Kiều Dặc Chu tự chửi bản thân, so với mắng bọn họ còn khó chịu hơn: “Đừng nói như vậy! Nếu không phải cậu nghĩ tới đi cửa sau, hóa giải nguy cơ, chúng ta có thể sẽ đi ra cửa chính, đυ.ng mặt đám thôn dân kia!”

Lông mi dày đặc che giấu tâm tình bên dưới, khóe môi Kiều Dặc Chu cong lên: “Cảm ơn hai người.”

Hắn đã nói dối.

Gì mà run chân té ra? Là có người đẩy hắn.

Nhưng mà độ khó vừa mới tăng lên, nếu nói chuyện này ra, sẽ làm cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau, như vậy chỉ càng thêm khó khăn hơn.

Kiều Dặc Chu tự nhận bản thân không ngu, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Hai tiểu đệ hỏi.

Trong đội ngũ chỉ có Phó Vân Thu là nắm giữ kiến thức về mấy phong tục quỷ quái này, liền đưa ra kế hoạch: “Nếu liên quan đến thủy táng, thì phải có một địa điểm, dọc theo con sông này đi lên, chỗ đó chắc chắn ở không xa.”

Dùng tà áp tà, dùng xương cốt người chơi để trấn áp ma nữ, không ngờ đám thôn dân này vậy mà cũng nghĩ ra được.

Phó Vân Thu thở dài, điều phải lo lắng hơn là, ma nữ đã gϊếŧ bốn tám người, chỉ còn một người cuối cùng.

Nếu không nhanh thì…

Đáy mắt Phó Vân Thu bao trùm một tầng dày đặc không rõ: “Chia hai tổ đi tìm, nhanh lên một chút. Hiện tại an nguy của

Kiều Dặc Chu là quan trọng nhất, để cho Phương Diễm cùng với Vương Cường bảo vệ, mọi người nghĩ thế nào?”

Hai tiểu đệ đều gật gật đầu, bọn họ tuyệt đối không ý kiến.

Nhưng mà Kiều Dặc Chu lại lộ ra lo lắng: “Vậy ba người…”

Phương Diễm giống như xách gà con, kéo gáy hắn đi về phía sau: “Vân Thu rất mạnh, không giống con gà yếu ớt như cậu đâu.”

Kiều Dặc Chu: “…”

Phó Vân Thu hòa hòa nhã nhã, quả thật chả thấy mạnh ở đâu cả.

Phương Diễm thấy ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Phó Vân Thu, trong lòng càng thêm phiền muộn: “Vân Thu so với cậu một bộ cần người bảo vệ này mạnh hơn nhiều lắm! Nếu không đi, không tìm thấy cửa thoát trò chơi này, thì cả đội chỉ còn đường chết thôi!”

Sao ai cũng nói bộ dáng hắn cần phải có người bảo vệ vậy!

Kiều Dặc Chu nuốt xuống tâm tình muốn phun tào, ngậm chặt miệng.

Bầu trời âm u, dường như sẽ mưa bất cứ lúc nào. Mặt sông bình tĩnh không gợn sóng, lộ ra một luồng tử khí âm u, trong nước ngay cả một con cá cũng không có, vẩn đυ.c hỗn loạn.

Hai tổ tách nhau ra đi tìm, thời gian càng ngày càng gấp, giành giật từng giây.

Bên sông trống trải, kéo dài đến thượng du(*), tản ra mùi vị hôi thối. Mùi vị ngày càng nồng đậm, càng đến gần thượng du càng đậm.

(*)Thượng du:Vùng đất trên cao, gần nguồn sông.

Kiều Dặc Chu có một dự cảm, phía trước chắc chắn có chuyện gì đó từng xảy ra!

“Lúc nãy bọn họ nói chuyện, mọi người có nhớ không?” Kiều Dặc Chu quay đầu nói với Phương Diễm, “Còn nhớ lúc chúng ta gặp nạn, tiểu quỷ kia muốn chúng ta chết đuối, tràn đầy ác ý đứng trên bờ. Lúc chúng ta lên bờ, nó mới bắt đầu phát điên.”

Phương Diễm: “Đúng vậy.”

Lông mày Kiều Dặc Chu khẽ nhíu: “Đám quỷ trong dòng nước này, không chừng đang tìm vật hy sinh cuối cùng?”

Những lời các thôn dân đứt quãng nói, làm Kiều Dặc Chu cảm thấy đám người kia cũng chẳng tốt đẹp gì.

Vương Cường vốn không nói chuyện bỗng nhiên nói: “Cho dù thế nào, hiện tại đều phải tranh thủ từng giây! Không bằng chúng ta tách ra tra xét, hiệu suất sẽ cao hơn.”

Phương Diễm trầm tư: “… Cũng được.”

Kiều Dặc Chu cảm thấy có chút quái lạ, nhìn về phía Vương Cường. Ánh mắt Vương Cường lóe lên, lộ ra biểu tình chất phác: “Em gái, sợ đi một mình phải không? Tôi có thể đi cùng với cô.”

Gã nhìn Kiều Dặc Chu bày ra ý tốt.

Lông mày Kiều Dặc Chu càng nhíu chặt hơn: “Không cần, tôi tự mình đi.”

Đáy lòng hắn dâng lên dự cảm không tốt, Vương Cường mang đến cho hắn một cảm giác, so với Phương Diễm còn khiến người chán ghét hơn.

Không chờ hai người cự tuyệt, Kiều Dặc Chu liền rời khỏi đội ngũ.

Vương Cường không nghĩ lá gan hắn lại lớn như vậy, rõ ràng vừa mới bị tiểu quỷ tập kích, lúc này lại dám đi một mình?

Vương Cường thầm mắng trong lòng, liền nói với Phương Diễm: “Đội trưởng không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cậu ta. Thời gian không còn nhiều, qua cửa mới là điều quan trọng nhất.”

Vương Cường nói quả thật rất có lý, Phương Diễm cho dù lo lắng, cũng không phản đối nữa.

Phương Diễm cố ý dặn dò: “Chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

Thân thể Vương Cường hơi cứng lại, lúc trước tách nhau ra chạy trốn, gã bất ngờ chiếm được thông tin, cũng không chia sẻ cho đồng đội.

Vương Cường: “Đội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta.”

Gã cùng với Phương Diễm đã từng cùng là người mới trong một trò chơi, lúc gã là người mới, đội E cũng chưa phát hiện ra quy tắc này.

Người mới bị lợi dụng, bị vứt bỏ, bị xem là công cụ qua cửa.

Vương Cường tìm được đường sống trong chỗ chết, nhiều lần đối mặt tử vong. Trong trò chơi này chỉ có Lý Mặc và Kiều

Dặc Chu là người chơi mới, hiện tại Lý Mặc chết rồi, tất cả mọi người đều muốn bảo vệ Kiều Dặc Chu.

Gã không hiểu nổi tại sao Kiều Dặc Chu lại may mắn như thế, so sánh với những gì gã đã từng trải qua, tâm lý gã không khỏi trở nên vặn vẹo.

Tại sao chỉ có gã phải gian nan như vậy? Tại sao… Cậu ta được tất cả mọi người che chở? Đám người này còn tranh nhau, chỉ lo không bảo vệ được cậu ta!

Chờ tới khi qua cửa, tất cả mọi người trong đội đều sẽ cảm kích gã!

Phương Diễm: “Ừm.”

Vương Cường khẽ cúi đầu, bóng tối bao trùm gương mặt gã. Trải qua vòng chơi trước, Vương Cường vốn chất phác đã trở nên méo mó. Chỉ cần sống sót, gã có thể làm bất cứ điều gì.

Dòng sông yên tĩnh hắc ám, đá cuội xung quanh đều ánh lên vẻ mài mòn.

Cho dù xung quanh nổi gió, mặt sông vẫn như trước không một gợn sóng, càng ngày càng âm u đầy tử khí.

Kiều Dặc Chu đã đi xa, ngồi xổm xuống, muốn đến gần nhìn dòng nước đen.

Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người, tay duỗi về phía hắn, gắt gao che kín miệng hắn.

“A!”

Gương mặt Vương Cường vặn vẹo, thở hồng hộc, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra: “Mày tốt nhất là vì đội ngũ chúng ta mà đi chết đi!”

Miệng Kiều Dặc Chu bị bịn kín, đối phương dùng sức đến mức để lại vệt đỏ trên gương mặt hắn, hắn căn bản không có cách nào giãy giụa.

Vương Cường: “Tối hôm qua tao may mắn trốn thoát, bất ngờ biết được toàn bộ tin tức từ ma nữ, hy sinh người thứ bốn chín, đây chính là phương pháp qua cửa!”

Ra tay với người chơi cũ, gã không có thực lực như vậy.

Nghĩ lại, tốt nhất là ra tay với Kiều Dặc Chu vốn trông yếu đuối!

Vẻ mặt Vương Cường gần như điên cuồng, đẩy mạnh người về phía trước: “Ma nữ đã gϊếŧ chết bốn tám người, mày sẽ là người hy sinh cuối cùng.”

Dòng sông này, là địa bàn của quỷ nước!

Kiều Dặc Chu lúc rơi xuống nước, liền nhìn lên trên, máy đếm giờ vẫn đang chuyển động ——

[00:01:28]

Còn không tới hai phút nữa hắn sẽ chết.