Chương 14

Đem số châu chấu chiên còn lại trong nhà vào kho xong, Lục Trì liền bắt tay vào chuẩn bị cho bữa tiệc nhà trưởng thôn.

Làm cỗ cưới cần rất nhiều nguyên liệu, nhà trưởng thôn cũng không dự trữ nhiều như thế, cho nên trước hôm làm tiệc một ngày, Lục Trì cùng với vợ chồng bọn họ lên trấn Tịch Thủy mua không ít đồ ăn. Chỉ là do nạn châu chấu vừa qua nên rau củ quả trở nên khan hiếm, Lục Trì đành phải đổi trái cây và rau trong thực đơn sang thịt.

Sau khi trở lại thôn Lý Hà, Lục Trì bắt đầu xử lý nguyên liệu, cái nào nên rửa thì rửa, nên thái thì thái, nên luộc qua thì luộc.

Lượng khẩu phần mỗi bữa ăn của Ma tộc đều rất lớn, cho nên nguyên liệu cho mười bàn đồ ăn đều có thể chất thành núi. May mà có Lý A Hồ và Hoàng Lão Tam giúp đỡ, không thì một mình Lục Trì phải tự mình xoay xở đến đêm mất.

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng đến ngày khai tiệc, Lục Trì vẫn bận đến mức chân không chạm đất, lúc nấu ăn cũng liên tiếp mắc sai lầm. Các món ăn lúc nấu ăn bình thường và lúc nấu bằng nồi lớn vẫn luôn có sự khác biệt nhất định. Một là phải kiểm soát gia vị, nêm nếm sao cho vừa miệng, hai là việc chỉnh lửa cũng khó mà kiểm soát được. Vậy nên thành ra là có một món thì bị nhạt quá, món lại hơi mặn, rồi lại có đĩa bị sống, cái lại bị cháy mất.

Mặc dù vậy nhưng kỹ năng nấu ăn của Lục Trì vẫn nhận được những lời khen ngợi hết sức nồng nhiệt, đặc biệt là lúc nấu.

Lúc đó, ngoài lò đất nung trong bếp, Lục Trì còn dựng thêm hai cái nồi ở ngoài sân, mấy cái nồi lớn mà lại nấu cùng lúc, làm Lục Trì thay phiên chạy đi chạy lại, mệt đến nỗi hắn cảm thấy chỉ cần nhấc tay là gãy luôn được. Mà còn xấu hổ hơn nữa là hắn bị cả một đám đông tò mò vây xem.

Lúc Lục Trì đổ dầu vào nồi, đám đông đứng xem khen hắn đỉnh quá. Đến lúc Lục Trì bỏ hành, gừng, tỏi vào nồi, họ lại khen thơm thế. Rồi chờ hắn cho rau vào đảo đảo xào xào, đám đông năm miệng một lời khen giỏi quá giỏi quá. Lục Trì bày món ăn lên đĩa, đám ma này lại bắt đầu phun rắm cầu vồng khen đẹp.

Nhóm Ma tộc vây xem không chỉ mỗi khen thôi, bọn họ ngửi màu thơm của đồ ăn còn nuốt nước miếng ừng ực, vẻ mặt thèm thuồng làm Lục Trì phát hoảng cả lên, cảm thấy bọn họ không phải thèm đồ ăn hắn nấu, mà là muốn ăn thịt hắn luôn kìa…

Lục Trì không biết rằng, những Trường Vĩ Ma đang vây xem thực sự là muốn nhìn hắn nấu ăn như nào, nhưng những Trường Nha Ma kia thực sự đúng là đang thèm khát hắn …

Không ngờ được rằng, tên Độc Giác Ma gãy sừng này tuy rằng có vẻ yếu ớt, nhưng quan trọng nhất là ăn ngon… À không, nấu ăn ngon.

Các món chính của bữa tiệc là thịt bò nguội, châu chấu chiên, lạc rang muối, cùng với thịt kho tàu, sườn chua ngọt, cá kho, bò hầm khoai tây, ba ba kho, thêm thịt heo nướng, măng xào nấm và món tráng miệng.

Tráng miệng là trái cây đóng hộp các loại mà Lục Trì mua ở cửa hàng giao dịch, đổ ra bát rồi trộn lên là có thể ăn ngay, như thế thật sự rất tiện. Tuy rằng trước khi bày ra, hắn đã vứt bao bì đi, nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, không biết liệu 385 có thể làm ám thị tâm lý cho tập thể hơn 100 ma không. Mau mà đến cuối cùng bọn họ cũng không nghi ngờ gì cả.

Những ma trưởng thành không thích đồ ngọt tráng miệng lắm, nhưng tụi nhỏ lại hào hứng vô cùng.

Nói tóm lại, bữa tiệc tối nay có thể coi như là tiệc cưới hoàn hảo nhất từ trước đến nay của thôn Lý Hà, gần như không thừa một chút đồ ăn nào, làm cho những Trường Vĩ Ma đã chuẩn bị túi để lấy phần mang về đều cảm thấy có chút thất vọng.

Tất cả những quỷ tham ăn tham dự bữa tiệc này đều no đến bụng tròn xoe, ngay cả sự chú ý với tân lang đều bị đồ ăn chia bớt.

Cho dù Lục Trì lúc nào cũng vội vàng, nhưng lúc ở lại để dọn bàn, hắn vẫn lén nhìn tân lang một cái. Sau đó yên lặng phỉ nhổ cái thói tò mò của mình, bởi sự thật đã chứng minh, ngay cả chiếc hỷ phục đỏ tươi cũng không cứu được khuôn mặt của Gìa Cương Đặc Nhĩ.

Sau khi chờ Lý A Hổ, Hoàng Lão Tam và những ma khác thu dọn đồ đạc, rửa bát xong thì trời cũng đã tối.

Trên đường trở về, Lục Trì đưa cho mỗi ma bọn họ 30 Ma tinh tệ làm tiền công. Việc này làm Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đều cảm thấy vô cùng cao hứng. Ngay cả cái vị lúc nào cũng cau có mặt mày như Hoàng Lão Tam cũng lộ ra nụ cười có chút cứng nhắc: “Lần sau có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Lục Trì mỉm cười gật đầu, “Được.”

Tiệc rượu ở nhà trưởng thôn đã giúp Lục Trì “một trận thành danh”, nổi tiếng khắp thôn Lý Hà, thậm chí là cả những thôn bên cạnh. Những ma đã ăn cơm ở nhà trưởng thôn hôm ấy, đến mấy ngày sau vẫn còn nhung nhớ hương vị của sườn heo chua ngọt với bò hầm khoai tây. Mà trung tâm của tất cả những câu chuyện này, Lục Trì của chúng ta, sau khi nằm liệt trên giường mất hai ngày mới có thể đứng dậy mà cầm nồi, bắt đầu nghiên cứu món ăn mới.

Nạn châu chấu qua đi, châu chấu cũng không còn để chiên nữa. Lần này Lục Trì đã kiếm được hơn 10000 đồng vàng cùng hơn 2000 điểm nhờ hệ thống hỗ trợ giao dịch. Ba ngày khuyến mãi kết thúc, doanh số bán các món ăn khác của Lục Trì vẫn luôn ổn định, bình quân một ngày lãi được hơn 100 đồng vàng và tầm 20-30 điểm tích phân. Tuy vậy nhưng hắn cũng không phải làm lụng gì vất vả lắm, chỉ cần lúc nấu nhân tiện làm nhiều hơn một chút, sau đó đem vào kho chờ bán là được.

Hiện tại trên người Lục Trì còn gần 200 Ma tinh tệ, vẫn nghèo túng bần cùng như trước. Bởi vậy hắn dự định đi theo con đường mà hắn và 385 cùng nhau vạch ra - mở một quầy bán đồ ăn trong trấn.

Vừa nghe Lục Trì muốn mở quán, 385 trở nên vô cùng phấn khích, vội vàng bật lên thông tin chi tiết sản phẩm của cửa hàng “Quầy bán đồ ăn tự động đa chức năng”, một đoạn quảng cáo đột nhiên xuất hiện: “Khách hàng yêu quý của chúng tôi, bạn có muốn đặt hàng? Bạn không có đủ tiền? Đừng lo. Bạn có thể vay chúng tôi, lãi suất ưu đãi, vay 100 đồng chỉ thu lãi 3 đồng một ngày.”

Lục Trì nhìn “Quầy bán đồ ăn tự động đa chức năng” này, giá là 100.000 đồng vàng hoặc 10.000 điểm tích phân. Mặc dù Lục Trì đã bỏ ra 10.000 điểm để cường hóa thân thể, nhưng không có nghĩa là hắn sẵn sàng chi ra 10.000 điểm để mua một gian hàng bán đồ ăn tự động. Về phần 100.000 đồng vàng thì xin thứ lỗi, hắn chỉ có 40.000 đồng, căn bản không xứng để nghĩ đến.

Cái nghèo đeo bám khiến Lục Trì không hề do dự mà từ chối những lời mời đa cấp đến từ vị trí của 385, nhưng hắn cũng không lập tức mở miệng, mà nghiêm túc xem xét từ cấu tạo, chức năng đến thông số kỹ thuật, kích cỡ, để lúc sau có thể tự làm một cái cho mình.

385 không biết trong lòng Lục Trì đang tính làm “gái trắng”*, nó nhiệt tình nói: “Phần thưởng ngẫu nhiên cho nhiệm vụ hàng ngày của hôm nay là một phiếu giảm giá 5%, như vậy ngươi có thể tiết kiệm 5000 đồng vàng, siêu lời đúng không? So với 5000 đồng vàng, tiền lãi mà ta tính cho ngươi chả là gì cả ~”

(* Gái trắng (白女票 - bạch nữ phiếu ): là một ngôn ngữ mạng phổ biến, bắt nguồn từ câu nói “whoring for nothing” - “bữa ăn của chúa”, bắt đầu phổ biến trong giới hâm mộ từ năm 2013. Thời gian đầu có một số tranh cãi xoay quanh từ này, vì từ “mại d.â.m” có hơi thô. Nhưng ý nghĩa chủ yếu của nó là chỉ những người không bỏ tiền gì cho idol, không mua album, không đại ngôn, không vote bảng xếp hạng, không comment hay like…, nhưng khi thần tượng được khen ngợi hoặc vinh danh thì lại nhảy ra nhận vơ.)

Lục Trì cảm thấy rằng, ngoài việc kiếm được tiền lãi, 385 rất có thể còn nhận được tiền hoa hồng khi hắn mua sắm trong cửa hàng hệ thống, vậy nên nó mới nhiệt tình như thế. Nghĩ đến đây, hắn liền từ chối một cách tuyệt tình: “Không được. Mở quán ăn vặt cũng không có gì phức tạp, ta có thể tự lực cánh sinh. Tiền cứ để đó, tiết kiệm để mua những thứ quan trọng hơn.”

385 làm “nhân viên Amway”* thất bại nên có chút không vui, cụt hứng nói: “Thật không? Ngươi muốn mua gì? Tủ lạnh siêu cấp hả? Mấy ngày nữa sẽ không còn khuyến mãi đặc biệt gì nữa đâu. Ngươi vay bây giờ không chừng sẽ tiết kiệm được một khoản…”

( *Amway: tập đoàn đa quốc gia chuyên về đa cấp, nhưng hoạt động hợp pháp nha)

“Cũng không phải.”

385: “Vậy không phải là khách sạn cao cấp đấy chứ?” “Đúng, ta định tiết kiệm để mua cái đó.”

385 bỗng nhiên có chút không nói được thành lời, cảm thấy Lục Trì hiện tại giống như con kiến nhỏ vừa mới học bước đi, đã hy vọng xa vời nâng được cả ngọn núi lớn. Mục tiêu lâu dài là chuyện tốt, nhưng mà… “Cái đó trị giá 100 triệu đồng vàng, hoặc là 10 triệu điểm, đâu phải nhất thời là có thể mua được. Nghe nói có những ký chủ cho dù có tích của 18 năm cũng không thể, ngươi không cần phải vọng tưởng xa vời thế đâu.”

Lục Trì nghiêm túc gật đầu: “Cho nên nhân lúc phiếu giảm giá 5% còn giá trị thì nhớ quẹt cho ta. Đương nhiên, nếu có phiếu giảm giá 10% hay 20% thì càng tốt. Nhân tiện, cái “khách sạn cao cấp có thể đồng thời chứa 5000 thực khách” bao giờ mới giảm giá đặc biệt? Mi có thể điều chỉnh đến lúc số tiền ta tích cóp được khoảng bằng đó không? Ưu đãi đặc biệt và phiếu giảm giá có thể sử dụng cùng lúc không?

385: “...”

Nó có chút cảm thấy mệt mỏi: “Quên đi. Ta đi ngủ đây, có việc gì ngươi có thể gọi ta sau.”

Lục Trì: “Ta hiện tại đang có việc cần mi mà?”

385: “ ?”

Lục Trì mặt dày mày dạn hoi: “Hay là mi gọi món gì mi thích ăn đi, ta làm cho mi ăn. Sau đó ngẫu nhiên tặng một quầy bán đồ ăn tự động đa chức năng, có được không?”

Nói thật thì tự tay làm hết đồ ăn cũng khá phiền phức, điều kiện tốt nhất hiện nay cũng chỉ có thể làm được khoảng ba phần là tốt nhất.

385: “Ha hả.” Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày hả? “Tích - hệ thống đã tiến vào trạng thái ngủ đông -”

Lục Trì: “...”

Bị 385 chơi xấu cự tuyệt vẫn không làm cho Lục Trì nhụt chí, hắn mở cửa sổ hỗ trợ giao dịch ra, thấy hai trong ba gian hàng hiện tại đều đã có sản phẩm trưng bày: một bên là kẹo hồ lô làm từ đậu đỏ, bên còn lại là bánh thịt bò. Lục Trì tự hỏi bản thân một chút, liền bắt đầu sắp xếp cho gian hàng còn lại.

Tên sản phầm: “Tôi muốn mua một quầy bán đồ ăn tự động đa chức năng đã qua sử dụng.”

Giá sản phẩm: “-10.000 đồng vàng”

Chi tiết sản phầm: “Cần mua một quầy bán đồ ăn tự động đa năng đã qua sử dụng. Yêu cầu vẫn có thể sử dụng bình thường, còn mới từ 10 đến 90%. Nếu còn rất mới thì có thể thương lượng lại giá cả một lần nữa. Vui lòng inbox riêng, sẽ trả lời ngay khi đọc được tin nhắn.”

Thường thì giá của một sản phẩm nào đấy sẽ luôn là số dương, nếu nó là số âm, vậy thì có nghĩa là người bán phải đưa cho người mua một số tiền nhất định. Lục Trì vốn dĩ không chắc sản phẩm như này có được đăng tải thành công hay không, hắn chỉ là đột nhiên nghĩ ra ý tưởng nên muốn thử một chút. Không ngờ được rằng lại có thể thành công, tuy rằng không biết có thể mua được hàng second-hand thật hay không.

Sau khi đăng tin mua lại đồ cũ, Lục Trì bắt đầu nghiên cứu sẽ bán món gì ở quầy hàng của mình, phải làm sao mà vừa đơn giản, tiện lợi mà lại ngon miệng, nhưng cũng không được quá đắt. Những sản phẩm trong hệ thống giao dịch cũng gợi cho Lục Trì rất nhiều cảm hứng, nhưng điều kiện hiện tại của hắn rất hạn chế, hầu hết mọi thứ đều không thể sao chép lại, mà hắn cũng không dám đem những món trong cửa hàng hệ thống ra với một số lượng lớn.

Sau khi cẩn thận cân nhắc toàn diện các mặt, Lục Trì cảm thấy quầy bán đồ ăn của mình có thể bán một số loại kẹo hồ lô với đồ nướng. Xác định được hướng đi xong, tiếp đó là thực tế hóa thực đơn.

Buổi tối, Lục Trì làm một ít sủi cảo, tuy rằng vỏ vẫn khá xấu, cho vào nồi hấp nhiều cái còn bị lòi nhân ra ngoài, nhưng vẫn nhận được đánh giá tốt.

Lục Trì lấy ra mấy cái sủi cảo trông có vẻ ngon, đem đút cho 385. Nhân lúc nó đang “Aaa” há miệng chờ ăn, hắn cố gắng nói điều kiện với nó: “Phiếu giảm giá?”

385 ăn xong sủi cảo cũng không đem phần thưởng ngẫu nhiên ra ngay lập tức, mà là nói: “Cho ngươi phiếu giảm giá thì không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện.”

Lục Trì: “Hả? Mi nói đi.”

385 nói: “ Ngươi ủy quyền cho ta quyền được miễn phí dùng thử trên cửa hàng giao dịch tương tác của ngươi.”

Lục Trì khó hiều: “Hả? Có ý gì?”

385 thở dài giải thích: “Lúc trước lúc ngươi bán châu chấu chiên có dùng qua chức năng nếm thử rồi đó, ngươi còn nhớ không? Với tư cách là một người mua, mỗi ngày ngươi có mười cơ hội để dùng thử các món ăn của những người bán khác. Dù sao ngươi cũng đâu có dùng đến, chi bằng ngươi ủy quyền cho ta đi.”

Lục Trì nghe vậy liền sửng sốt. Hóa ra trước nay có rất nhiều lông cừu trước mặt như thế mà hắn cũng không biết để mà kéo sao?

(Kéo lông cừu: ban đầu chỉ hành động của những người nghèo đã bí mật nhổ lông cừu khi chăn cừu cho những giàu có. Sau để chỉ việc kiếm tiền thông qua sử dụng nhiều các tài khoản khác nhau trên các trang mạng.)

Nhưng cho dù biết cơ hội nhổ lông cừu này, Lục Trì cũng cảm thấy quá xấu hổ để mà sử dụng, cảm thấy dùng thử sản phẩm của người ta xong không mua thì không hay cho lắm. Vì vậy, sau khi suy nghĩ vài giây, hắn nói; “Mấy phiếu giảm giá? Kỳ hạn trao quyền là bao lâu?”

Để hệ thống đi nhổ lông cừu cũng khá là xấu hổ đó.

385: “...”

Qua một hồi cò kè mặc cả, 385 rưng rưng nước mắt đưa cho Lục Trì một phiếu giảm giá 40%, mức cao nhất có thể, nhưng lại không thể áp dụng cùng lúc với ưu đãi đặc biệt, để đổi lấy quyền vĩnh viễn nếm thử đồ ăn miễn phí.

Sau khi hoàn thành giao dịch, Lục Trì rất chi là hài lòng. Hắn quyết định dùng phiếu giảm giá 40% này để mua một “khách sạn cao cấp có thể chứa 5000 thực khách cùng lúc”, đồng nghĩa với việc hắn có thể tiết kiệm được 40 triệu đồng vàng, hoặc là 4 triệu điểm đó.

385 cũng rất vừa lòng, bởi vì rốt cuộc thì nó có thể nếm thêm được càng nhiều món ngon hơn. Lục Trì mỗi ngày chỉ cho nó ăn một chút, nó căn bản không thấy thỏa mãn tí nào. Phải biết rằng nó ban đầu không phải hệ thống Tiểu trù thần chuyên nghiệp, mà là nhân lúc giúp đỡ bạn bè liền nhắm trúng cơ hội có thể tự do nhấm nháp đồ ăn ngon của hệ thống, cũng không ngờ được bản thân sẽ bị xui xẻo mà phân tới Ma giới, ký chủ cũng chẳng phải đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng hiện tại đã khác, nó có cơ hội được ăn đồ ăn miễn phí, hơn nữa mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn đến từ mười thế giới khác nhau, chả lẽ không tốt sao?

*** 14 ***