Chương 15

Vào ngày thứ hai sau khi quyết định mở quầy bán hàng, Lục Trì nhân dịp trấn trên họp chợ để đi khảo sát tình hình thị trường, nhân tiện hỏi thăm mấy cửa hàng rèn và đồ gia dụng xem, hắn muốn đặt một chiếc xe đẩy bán đồ ăn có cả nồi gỗ và nồi sắt thì hết bao nhiêu tiền?

Ý tưởng ban đầu của Lục Trì là tự sức mình làm, nhưng sau đó mới nhận ra bản thân không có cưa máy, cũng chẳng có tay quay. Nếu xẻ gỗ thủ công thì có mà mệt chết mất, hơn nữa hắn còn phải tự đi mua vật liệu để làm nồi. Cuối cùng hắn quyết định công việc chuyên nghiệp thì đưa cho người có chuyên môn làm, có thừa thời gian và công sức đến thế thì chi bằng đi làm thêm mấy món ăn, vừa có thể kiếm tinh tệ, vừa kiếm được tiền vàng.

Nghĩ như vậy, Lục Trì bắt đầu đi dạo quanh buổi chợ một vòng, cảm thấy việc mở một quầy bán đồ ăn vẫn khá là khả thi. Sau đó hắn lại đi đến cửa hàng rèn và đồ gia dụng, đưa cho họ xem bản thiết kế hắn vẽ hôm trước, để rồi nhận lại một cái báo giá thật là con người ta đau đớn. Lục Trì bỗng dưng có cảm giác bản thân không được.

Cuộc đời của ta luôn bị cái nghèo bủa vây.

Lục Trì thấy ở chợ có bán linh tinh một vài loại cá nhỏ, con lớn dài chỉ bằng cái que, con nhỏ cũng chỉ cỡ một ngón tay, giá rất rẻ, một sọt lớn phải có chừng hai mươi mấy cân, mà lại chỉ có ba Ma tinh tệ. Thấy vậy, Lục Trì đã quyết định mua luôn.

Cái Trường Vỹ Ma bán cá đã có tuổi, ông cảm thấy có lẽ mình sẽ không thể nào bán hết được số cá của mình, dù sao thì những con cá này quá nhỏ, lại tạp nham nhiều loại, một buổi sáng cũng chưa có ai ghé vào hỏi mua. Vốn dĩ đang định thu dọn đồ đạc ra về, lại đột nhiên xuất hiện một người nói muốn mua, tuy rằng ông rất vui, nhưng ánh mắt nhìn Lục Trì lại có chút không nỡ, ông cảm thấy đối phương trông có vẻ không được thông minh cho lắm. Nhưng cuối cùng ông vẫn đưa sọt cá cho Lục Trì.

Lục - trông không được thông minh cho lắm - Trì sau khi trải qua sự đả kích không nhỏ ở tiệm rèn, lại vui vẻ cõng sọt cá trên lưng chạy về nhà. Hắn dự định sẽ làm cá chiên giòn, làm sao để mà đến đầu cá cũng có thể ăn ngay.

Để xử lý loại cá nhỏ như này thì không cần dùng dao, chỉ cần trực tiếp dùng ngón trỏ và ngón cái là có thể bỏ đầu cá, lấy hết nội tạng.

Lục Trì để mấy con cá nhỏ đã làm sạch vào bên cạnh chuồng gà của Lý A Hoa, đồng thời đem phần đầu và nội tạng cho gà ăn, sau đó mang sọt cá ra sông để rửa sạch.

Trong lúc đang bận rộn, giống như cảm nhận được gì đó, Lục Trì bỗng ngẩng đầu lên, liền thấy ở bên trên tảng đá ở bên kia bờ sông, có một con Slime màu đen đang “nhìn chằm chằm” vào mình, Lục Trì sợ đến mức thiếu tí nữa thì vứt cả sọt cá trong tay xuống lòng sông.

Chẳng lẽ ngũ hành của hắn khắc thủy hả? Không thể tới gần chỗ bờ sông được sao?

Lục Trì lẩm bẩm trong lòng. Khó khăn lắm mới ổn định lại cơ thể, hãi hùng khϊếp vía mà nhìn về phía Slime đen ở bên kia bờ sông. Nhưng hình như lực chú ý của đối phương không đặt trên người hắn, hai cái giống như là chân từ trên người nó rũ xuống, đung đa đung đưa. Mà cái thân hình như Linh vật Michelin của nó bị ép bẹp xuống, trông cứ như là cái đống…

Khụ… Cũng không biết vì sao, Lục Trì hình như có cảm giác rằng cảm xúc của đối phương hình như đang hơi trầm xuống, giống như là… Có chút mệt mỏi?

Lục Trì cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Slime, trong đầu mở ra cửa hàng giao dịch, hiện tại hắn không có châu chấu chiên, chỉ có thể mua một ít món ngon khác đến để dỗ đối phương.

Lục Trì hỏi 385: “Thống tử, lúc ngươi ăn thử có thấy món nào ngon không?”

385 tuy rằng ngơ ngác không hiểu nổi cái nickname “Thống tử” này có nghĩa là gì, nhưng nó vẫn mở giao diện hàng hóa ra cho Lục Trì, dù sao thì sinh vật không xác định ở phía đối diện cũng quá thần bí, quá siêu phàm, nó cũng thấy sợ hãi đó.

Lục Trì dùng ý thức quét qua một chút, phát hiện 385 ném cho hắn một phần thạch trái cây vị xoài, cốc 500ml có giá 50 đồng vàng, vì thế hắn lập tức chốt luôn một thùng.

Lúc này, Slime tựa như cảm nhận được điều gì đó, nó hướng về phía Lục Trì mở miệng: “@&♂¤#(* ̄m ̄)?"

Lục Trì vẫn không nghe hiểu như cũ, nhưng cũng đoán mang máng được là đối phương đang chào mình, liền lấy ra một thùng thạch trái cây, hỏi: “Đây là thạch rau câu vị xoài, ngươi có muốn ăn không?”

Slime trực tiếp dùng hành động để đáp lại, chỉ thấy từ cơ thể nó kéo dài ra một cái xúc tu nho nhỏ vươn thẳng qua sông, lấy đi thạch trái cây từ tay của Lục Trì.

Trong tay Lục Trì bỗng nhiên trống không, trong lòng tuy rằng có chút căng thẳng, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: “Cái cốc này cần phải mở ra, ngươi có muốn ta giúp không?”

Slime: “*_(:τ"∠)_”

Sau đó, nó trực tiếp dùng một cái xúc tu khác để mở nắp của cốc nhựa, rồi giơ lên chỗ giống như là “mũi” ngửi ngửi, xong lại dùng xúc tu nhỏ xúc một miếng nhét vào miệng. Ngay lập tức, hai mắt nó sáng rực lên, rồi há to miệng đổ luôn cả cốc vào miệng.

Lục Trì đứng đó chứng kiến hết tất cả từ đầu đến cuối, chỉ cảm thấy, thật sự không biết nên nói gì. Hắn vừa sợ nó bị nghẹn, lại vừa cảm thấy rằng, nếu miệng nó há rộng thêm chút nữa, thì có thể nuốt luôn cả đầu mình.

Một người một Slime, cách nhau một con sông, cứ yên lặng nhìn nhau “đắm đuối”. Lục Trì không nói lời nào, Slime bên kia cũng chẳng chịu mở miệng.

Tròn đúng một phút, Lục Trì dường như hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng lấy ra hai cốc thạch trái cây vị xoài từ cửa hàng giao dịch đưa cho Slime.

Hai cái xúc tu nho nhỏ, mỗi cái cầm một cốc, Slime vừa ăn vừa phát ra âm thanh “chóp chép chóp chép” đầy thỏa mãn, quay sang Lục Trì nói một tiếng: “@&#%*~” rồi biến mất.

Lục Trì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. May mà Slime là đứa tham ăn, trước khi nó kịp công kích thì cứ cho nó ăn ngon, vậy là nó sẽ không thể ra tay được nữa.

Một tay Lục Trì xách giỏ cá về, trong đầu lại đang trả lời tin nhắn của người mua, tình hình ban nãy có chút khẩn cấp, hắn chỉ kịp nhìn lướt qua hình như có người nhắn vào bài mua quầy hàng cũ của mình, không có thời gian nhìn kỹ. Bây giờ mở ra mới thấy người mua số 462 để lại lời nhắn “ Có quầy bán đồ ăn đa năng mới 30%”, đối phương còn gửi cả ảnh chụp. Nhìn qua thì có thể thầy quầy đồ ăn này có vẻ hơi cũ, hơi bẩn bẩn, nhưng bề ngoài vẫn có thể tính là tạm ổn. Còn mạch điện bên trong cũng đã và có hiện tượng chập mạch nên bếp từ không thể sử dụng được nữa, nhưng những chức năng khác thì không bị ảnh hưởng gì.

Thấy tin nhắn gửi đến là từ hai tiếng trước, Lục Trì lập tức nhắn lại: “5000 đồng vàng có bán không?”

Đúng lúc gười mua 462 cũng đang online, lập tức trả lời: “??? Không phải nói là 10000 đồng vàng sao?”

Lục Trì: “10000 đồng vàng là trong trường hợp mà tất cả các chức năng ban đầu đều còn sử dụng được tốt, còn bếp từ của anh không phải là hỏng rồi hả?”

Cười muốn chết, nói thật thì cho dù bếp từ có tốt thì Lục Trì cũng đâu có sử dụng được. Tuy rằng Tịch Thủy trấn có điện, nhưng hắn bán đồ ăn ở bên ngoài thì cũng không tiện để dùng.

462: “...”

“Anh em à, tôi mua quầy hàng này với giá 100.000 đồng vàng đấy!”

Lục Trì nhất quyết không lung lay: “Đương nhiên là tôi biết. Nhưng mà bây giờ nó là đồ cũ rồi, bếp từ cũng đã hỏng. Cấp bậc hiện tại của anh hẳn là rất cao đi, khẳng định là sẽ không bày sạp bán đầu ăn ngoài đường đâu, đúng không? Mà để đấy cũng đâu có làm gì. Tốt nhất là bán lại giá rẻ cho tôi, coi như không lãng phí.”

462: “...”

“Tuy rằng cậu nói rất có lý, nhưng tôi cứ cảm giác mình đang chịu thiệt thì phải…”

Lục Trì: “Thì cứ coi như anh đang giao lưu kết tình hữu nghị thôi nào.”

462: “Nếu thật là bạn bè, vậy thì đừng nói mười vạn tiền vàng, tôi có thể tặng cậu một quyển bách khoa toàn thư dạy nấu ăn, là do tôi mua với giá cao, còn mới tinh chưa mở ra lần nào. Bên trong có 300 công thức, hướng dẫn chi tiết, minh họa sinh động.”

Lục Trì hết sức sửng sốt, đối với một đầu bếp không chuyên như hắn, có được cuốn sách này thực sự là rất tốt. Nếu như có thứ này rồi, thì món bán bao thịt bò hôm trước của hắn sẽ không đến mức thảm hại như thế.

Trong lúc Lục Trì đang do dự, 462 lại gửi đến một tin nhắn khác: “Cậu nghĩ kĩ lại mà xem, kỳ thật tôi hiện tại cũng không thiếu 10000 đồng vàng này, chỉ là vừa đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của cậu, nghĩ quầy đồ ăn cũ của mình để lại cũng vô dụng nên mới muốn bán cho cậu, tuy nhiên cậu phải chi trả hết tất cả những phí thủ tục khác đấy.”

Lục Trì lại sửng sốt tiếp, vội vàng hỏi 385 mới biết được rằng, sản phẩm không phải đồ ăn được bán trong cửa hàng vì cần thủ tục truyền tống tương đối phiền phức, nên phải thu thêm phí thủ tục 20%. Mức tính cơ sở là 10000 đồng vàng, tức là phí thủ tục ít nhất cũng không dưới 2000, có nghĩa là hắn phải bỏ ra 12000 đồng vàng để mua quầy hàng này.

Cuối cùng, cơ bản là do bị bách khoa toàn thư dạy nấu ăn làm động lòng, Lục Trì cắn răng nói: “Được thôi. Nhưng có thể nhận trả góp không? Hiện tại số vàng trên tay tôi không đủ.”

Thật ra thì cũng đủ đấy, nhưng Lục Trì sợ quầy đồ ăn cũ nãy vẫn còn vấn đề khác, nên hắn phải để lại cho mình một đường lui.

462: “...”

“Người anh em này, cậu mới bị hệ thống trói buộc chưa đầy hai tháng đúng không?” Chỉ có tân binh mới có thể nghèo đến mức này.

Lục Trì thừa nhận, cũng may mà 462 thực sự không thiếu tiền, hai bên đồng ý với nhau, dưới sự chứng kiến của hệ thống mà tiến hành thủ tục giao dịch, Lục Trì trả 2000 phí, thêm 4000 đồng vàng lần đầu tiên. Sau đó đã nhận được “Quầy thức ăn tự động đa chức năng” mới 30% và một cuốn sách hoàn chỉnh các công thức nấu nướng, thêm một khoản nợ 6000 đồng vàng.

“Quầy bán thức ăn tự động đa chức năng” vì tương đối bự, nên đành để tạm trong không gian trữ vật của hệ thống trước, còn Lục Trì lấy cuốn bách khoa toàn thư còn chưa mở kia ra. Sau khi về đến nhà liền vội vàng đến mức không chờ nổi mà tháo lớp bọc, sau đó mở ra, thấy đúng như lời 462 nói, quả thực là văn hay tranh đẹp. Chữ viết và các nguyên liệu bên trong Lục Trì đều rất quen thuộc, nhưng thấy trong sách còn kẹp một dấu trang quảng cáo, một mặt in vài cuốn sách công thức cùng lạo, mặt sau có ghi giasL 9,9 tệ/cuốn, miễn phí vận chuyển trên Xixi.

Lục - kẻ không đỡ được kịch bản của đối phương - Trì: “...”

Được lắm!

Thật là mẹ nó cái gì mà mua với giá cao, toàn là chém gió hết.

*** 15 ***