Chương 12

"Có người anh em nào đó trong lúc gặp vướng mắc bị quái vật bắt được, kéo dài đến bên kia của ranh giới, ước chừng giá trị ổn định tinh thần sắp về không rồi."

"Đi cứu người sao?"

"Không."

Phù Khanh khẽ giật mình. Khương Kỳ ở trước mặt cậu lại rất thản nhiên, tất cả mọi người chung quanh cũng không tỏ ra khác thường gì, giống như đây là một chuyện rất hiển nhiên.

Giọng nói kia tiếp tục: "Bọn họ phải đi gϊếŧ người."

Đôi mắt màu xanh xám chậm rãi co rút lại một chút.

Khương Kỳ cười nói: "Tất cả các nhiệm vụ đều là vì mục tiêu cuối cùng giành lại thế giới của nhân loại. Mỗi một điều khoản của Công ước Nhân loại Mới đều được thiết lập vì mục tiêu này. Vì vậy, khi xác định tỉ lệ cứu được đồng loại dưới hai mươi phần trăm, mỗi người đều phải gϊếŧ chết đồng nghiệp vẫn chưa hoàn toàn biến dị ngay tại chỗ, tránh kẻ thù của nhân loại trong tương lai tăng lên."

"Mọi người phán đoán tỉ lệ như thế nào?"

"Giá trị ổn định tinh thần thấp hơn mười, vả lại còn bị quái vật ràng buộc. Loại này gần như không thể cứu về được." Giọng nói của Khương Kỳ trùng xuống: "Ngài Phù, xin anh hãy tin tôi, nếu anh là đương sự, anh cũng sẽ muốn bị một viên đạn kết thúc một cách dứt khoát gọn gàng."

"Không, tôi không muốn."

Đột nhiên, sắc mặt Phù Khanh sa sầm, vòng qua Khương Kỳ đi về phía tay súng bắn tỉa! Sắc mặt của Khương Kỳ trở nên kinh hãi, hốt hoảng quay đầu đuổi theo: "Ngài Phù, ngài muốn làm cái gì?"

Khi Phù Khanh đi đến ranh giới, một bên là tay súng bắn tỉa lệ rơi đầy mặt, bên kia là một bông hoa ăn thịt người rất lớn. Cách đó khoảng hai trăm mét, phiến lá dài đầy gai nhọn và xúc tu nhỏ mảnh đang bao quanh một người trung niên có chiếc mang cá dài ra.

Khuôn mặt tay súng bắn tỉa ấy đầy râu quai nón nhưng hiện giờ lại đang khóc lóc như một đứa trẻ, đôi mắt rưng rưng đầy nước mắt ấm nóng híp lại, giơ súng ngắm bắn.

Bọn họ là người cộng tác lâu năm, nhưng người bị hành hình ngày hôm nay cũng là người đó.

Khẩu súng trên tay anh ta là sản phẩm đặc thù mà mỗi đoàn thể đều sẽ được trang bị, viên đạn bên trong rất đặc thù, trong tình huống đặc biệt lúc ấy, khi ma sát với da thịt sẽ phóng thích liều thuốc gây tê cực mạnh, giảm bớt cảm giác đau đớn trong lúc trúng đạn đến chết.

Ngón tay đặt lên cò súng.

Anh ta đang run rẩy, chỉ cần anh ta bình tĩnh hạ quyết tâm lần nữa là người kia có thể kết thúc khỏi sự giày vò này.

Một con mắt của anh ta nhắm lại!

Một tiếng nổ lẳng lặng kì quái vang lên!

Tất cả mọi người xung quanh đều sợ ngây người: "Ngài Phù, ngài đang làm gì vậy!"

Sợi dây leo tỏa ra ánh sáng bạc mỏng manh quấn trên nòng súng, xoay nòng súng hướng lên trời!

Trong phút chốc, trên mặt tay súng bắn tỉa lộ ra sự mừng rỡ, bất chợt, anh ta nhìn về phía đồng nghiệp toàn thân sắp biến dị ở đằng xa, cắn răng căm phẫn nói: "Không kịp nữa rồi! Chẳng lẽ cậu muốn cậu ấy biến thành quái vật sao?"

Nhưng đúng vào lúc này, dây leo giăng đầy trời lướt qua như con thoi, đi thẳng về phía hoa ăn thịt người ở đằng xa!

Trí tuệ nhân tạo: [Độ dài dây leo của ngài có hạn, không đủ để với đến!]

"Vậy thì vượt qua ranh giới, chạy đến chỗ đủ để với đến là được."

Giọng nói ôn tồn và nét mặt của Phù Khanh đều rất bình tĩnh.

Nhưng vào khoảnh khắc cậu vượt qua ranh giới kia, tất cả những người khác đồng loạt phát ra tiếng kêu hoảng sợ! Toàn bộ những chuyện này diễn ra quá nhanh, thậm chí bọn họ còn không kịp phản ứng lại, các đại lão trong đoàn đều khắc phục hậu quả ở phía xa, vẫn chưa phát hiện ra động tĩnh bên này!