Chương 13

"Việc đánh bại quái vật và giành lại con tin trong vòng ba phút là điều bất khả thi!"

Bên trong đám người, chỉ có Khương Kỳ tỏ ra ngơ ngơ ngác ngác: "Không, nếu là anh ấy thì có lẽ vẫn có thể làm được!"

Phù Khanh nhắm ngay con tin bị kìm kẹp hai bên, trong đôi mắt màu xanh xám lóe lên ánh sáng!

Huấn đạo!

Vào giây phút giá trị ổn định tinh thần về không, sắp hoàn toàn chìm vào điên loạn, con người sẽ vô cùng suy yếu, huấn đạo vào lúc này có thể cướp mất hoàn toàn ý chí của con người.

Đôi mắt bên dưới lớp vảy cá bao trùm đột nhiên tập trung lại. Chủ nhân đang nói với anh ta: "Kiên trì chống đỡ!"

Rốt cuộc anh ta cũng cố lấy dũng khí, nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt duy trì tỉnh táo.

Hoa ăn thịt người phẫn nộ đáng về phía Phù Khanh!

Giây tiếp theo, sợi dây leo nở rộ trong không trung như có cánh, không chút sợ hãi, vừa rực rỡ vừa nhiệt liệt!

Đối với hoa ăn thịt người mà nói, giờ phút này giống như một cái nhìn thoáng qua. Dây leo bạc đầy trời lóe ra ánh sáng tuyệt đẹp, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh!

Đó là hình ảnh đẹp nhất mà nó từng được xem, cậu giống như thần tiên hạ phàm, trong nháy mắt nhảy vọt tới mang theo ý chí kiên định vô biên.

Nó cảm thấy khao khát.

"Chủ nhân…" Hoa ăn thịt người bỗng nhiên dừng lại, nhụy hoa chậm rãi phát ra âm thanh: "Là chủ nhân…"

Thậm chí nó như đang ghen tị khi người nọ trong tay nó có thể được huấn đạo mà nó thì không thể, tức giận xách anh ta ném sang một bên!

Đôi mắt Phù Khanh cụp xuống, khóe môi cong lên.

Cậu dùng một nhánh dây leo của cây nho đỡ lấy người đang dị hóa thành cá, quăng về phía ranh giới. Nhóm đồng nghiệp vội cuống quýt đón người kia về.

Dây leo của cây nho có sức hấp dẫn mãnh liệt với thực vật. Hoa ăn thịt người lợi hại hơn so với cây hoa cúc trong bệnh viện tâm thần lúc trước, càng rõ ràng hơn nguồn gốc của sức hấp dẫn này chính là Phù Khanh.

Đối mặt với lời mời âu yếm của hoa ăn thịt người, cậu vươn cánh tay mảnh khảnh ra, dịu dàng vuốt ve nó.

"Như mày mong muốn."

Dây leo bao quanh hoa ăn thịt người xoắn chặt lại, phát ra âm thanh thỏa mãn. Dây leo của cây nho cũng tham lam uốn éo vì sắp được nuốt trọn một bông hoa khổng lồ.

Trong giây phút vui sướиɠ cực độ, hoa ăn thịt người vô tình thả lỏng, bị dây leo của cây nho nghiền nát, trở thành một phần của dây leo cây nho, sau đó dán lên làn da của Phù Khanh.

[Huấn đạo thành công, dị năng thăng lên cấp E6!]

[Lần này cấp bậc của dây leo cây nho cũng tăng lên không nhỏ! Nếu lúc trước nó là E thì lần này cũng xem như lên cấp D rồi.]

Mọi người ở phía xa đã trợn mắt há mồm, đứng ngây người bất động tại chỗ.

Một mặt, bọn họ run sợ trước bản lĩnh của Phù Khanh, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho hoa ăn thịt người phát điên, mặt khác, bọn họ cũng không hiểu, quy định hành hình của Công ước Nhân loại Mới đã được sử dụng nhiều năm như vậy, ngay cả đồng nghiệp tình cảm sâu đậm cũng quyết định cho anh ta một phát dứt khoát. Phù Khanh và bọn chúng không thân cũng chẳng quen, vì sao phải ra tay cứu người?

Xa xa, bóng dáng của Phù Khanh vừa kiên cường lại thẳng tắp. Cậu chậm rãi giơ tay, trên bàn tay trắng nõn có một vết rách vì bị cánh hoa thô ráp của hoa ăn thịt người cắt trúng.

Cậu nhẹ nhàng liếʍ lên vết thương tự khử trùng cho mình.