Chương 14

Phù Khanh ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía mọi người ở đằng xa.

Trong khoảnh khắc những người này chạm phải ánh mắt của cậu, cả người bọn họ chấn động, sống lưng lạnh toát.

Trí tuệ nhân tạo: [Thực ra tôi cũng không hiểu, vì sao ngài lại muốn cứu người?]

"Trước đây, với tư cách là người bình thường, khi chúng ta đối mặt với những kẻ điên vô phương cứu chữa, đánh bị thương vô số người, chỉ cần họ vẫn là con người, chúng ta cũng chưa từng kết án tử hình với bất kì kẻ điên nào, thậm chí còn dốc hết toàn lực chữa khỏi cho bọn họ."

Ánh mắt của Phù Khanh rất lạnh nhạt, nhưng dường như lại có thể nhìn thấy điểm cuối của thời gian và không gian, một đám người tuân thủ theo quy tắc và trật tự trong sự tuyệt vọng vô cùng vô tận.

"Chúng ta đã chấp nhận mạo hiểm, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết, kiên trì vì một mục tiêu nào đó, sao tôi có thể dễ dàng buông bỏ được?"

Tại khoảnh khắc ấy, sự vui mừng, hớn hở, áy náy hòa cùng với tiếng khóc và tiếng hò hét trong đám người đang dần biến mất ở phía cuối cùng với người bị thương nọ.

Phù Khanh đứng yên tại chỗ, gió nhẹ thổi qua, phất quá hắn quần áo đích vạt áo.

Mọi người nhìn chằm chằm Phù Khanh. Không ít người ngả mũ. Tay súng bắn tỉa thi hành lệnh hành hình vừa rồi kia lại lệ nóng doanh tròng, bụm mặt cúi đầu.

Phù Khanh thả lỏng bả vai, xoay người trở về, bỗng nhiên, sau lưng chợt cảm giác có một ánh mắt thâm trầm mang theo nỗi bi thương xót xa đang nhìn chằm chằm.

Trí tuệ nhân tạo: [Đừng quay đầu lại, tiến vào ranh giới trước!]

Sau khi Phù Khanh nghe thấy lời nhắc nhở bèn không chút do dự triệu hồi dây leo ra, chống người nhảy bật lên!

Giây tiếp theo, một luồng hơi thở lạnh lẽo ngút trời ập đến.

Mọi người kinh ngạc nhìn thấy một bóng dáng linh hoạt quét qua, áo trắng bay phần phật trong gió. Mà vài giây sau, ngay tại vị trí cậu vừa đứng để lấy đà nhảy lên lập tức bị bóng đen bủa vây!

"Khả năng dự liệu phán đoán này... Quá mạnh mẽ rồi!"

Phù Khanh giống như một con báo nhạy bén nhảy vào trong ranh giới, đáp đất ổn định, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Đó là một mảng tối tăm hỗn loạn, mang theo hơi thở khiến mọi người run sợ, theo dõi cậu chặt chẽ. Trong lúc hỗn loạn mơ hồ không rõ, một khuôn mặt chậm rãi nổi lên, lộ ra một nụ cười khoa trương, khóe miệng ngoác rộng.

"Tìm, thấy, cậu, rồi." Trong lúc giằng co một cách yên tĩnh lặng lẽ, con quái vật bên ngoài ranh giới nở nụ cười, ánh mắt ấy dường như nóng lòng muốn nhìn chòng chọc xuyên thủng Phù Khanh.

Một trận gió thổi qua, chờ gió ngừng, bỗng nhiên, bóng đen kia đã không thấy đâu nữa.

Nhưng chỉ nửa phút sau, sau lưng tất cả mọi người đều ướt đẫm. Giọng nói của đội mang theo sự sợ hãi khi nghĩ lại: "Con quái vật vừa rồi kia ít nhất cũng phải cấp A. Nếu nó mà phát động công kích thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi."

"Nhưng xung quanh không phải khu vực nguy hiểm, tại sao lại xuất hiện quái vật cấp A chứ? Điều này rất không bình thường."

Phù Khanh híp nửa con mắt, vuốt nhẹ đầu ngón tay.

-

Sự việc xem như được giải quyết.

Đội trưởng muốn giữ Phù Khanh lại ăn cơm nhưng bị cậu từ chối. Đội trưởng đành phải ngậm ngùi chuẩn bị ổn thỏa nhân dân tệ cho người ta, đưa cho Phù Khanh, lại sai người tiễn Phù Khanh ra ngoài.

Vừa đi đến cửa lớn của Lời thề thứ Năm, Phù Khanh nghe thấy sau lưng có người thở hồng hộc đi ra: "Thưa ngài! Xin đợi một chút!"