Chương 19: Lũ lụt ở Ngọc Lĩnh

Editor: Điểu Nghi Phi

Sau khi Lý Cánh biết A Na Gia đang ở trong cung thì vô cùng yên tâm, rất nhanh đã chìm ngập trong chính vụ. Vụ án của tổng đốc Kinh Triệu Lý Cánh lúc nào cũng có thể “thu lưới” nên Lý Cánh không hề lo lắng, thứ khiến chàng bận lòng là việc lũ lụt ở Ngọc Lĩnh mà hoàng đế giao cho chàng trước đó không lâu.

Ngọc Lĩnh là một nơi nhỏ ở Lĩnh Nam, nhiều núi nhiều sông nên có rất nhiều khí độc. Nơi đây không phù hợp để trồng trọt dẫn đến có rất ít dân địa phương mưu sinh bằng nông nghiệp, đa phần đều là sống bằng đánh cá nuôi ngọc trai. Làm vậy vừa có lợi vừa có hại, lợi ở chỗ nơi này có thể phát triển thủy sản thành ngành kinh tế chính, dùng thủy sản để đổi lấy tiền và lương thực; hại ở chỗ vào mùa mưa không chỉ khó duy trì việc làm mà còn có khả năng cao gây ra lũ lụt, đem đến tai họa rất nghiêm trọng cho bách tính.

[ Nghi Phi: Dịch đoạn này thật muốn chửi thề :) Ta thật sự không rành ngôn ngữ cổ của mảng này, đành dùng từ hiện đại vậy ::) Mong mọi người thông cảm ]

Đầu xuân năm nay Ngọc Lĩnh đã bắt đầu mưa, kéo dài cả tháng, không khó tưởng tượng Ngọc Lĩnh đã trở thành thế nào. Không phải triều đình không làm gì, rất nhiều ngân sách được chi, đến tay bá tánh chẳng còn mấy đồng; phát lương thực thì qua tầng tầng lớp lớp tham quan đã bị cắt xén đi nhiều, còn lại bao nhiêu những kẻ ở địa phương cũng cướp bóc nốt, đến tay bá tánh chỉ còn một bát cháo loãng. Sự việc cứ tiếp diễn, đến cuối tháng 5 cuối cùng ở Ngọc Lĩnh cũng xảy ra bạo loạn.

Trận bạo loạn này không lớn, song lại làm rung chuyển triều đình. Thánh Thượng sâu sắc cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình hình tham quan ô lại trong triều, đặc biệt phái Giang các lão điều tra kỹ lưỡng việc này bằng tư cách sứ thần triều đình, lệnh cho ông trọng phạt tất cả những kẻ có liên quan.

Giai đoạn đầu của việc phá án vô cùng thuận lợi, triều đình thẳng tay, tác phong của Giang các lão như vũ bão, rất nhanh đã bắt được gốc rễ của bè lũ tham ô. Phía trên vừa đứt bên dưới cũng chẳng dám bao che cho nhau, đa số những kẻ liên quan đều bị bắt. Sau đó mọi chuyện rơi vào bế tắc: tham quan đã bắt được nhưng bá tánh vẫn không nhận được tiếp viện. Triều đình đã cử những viên quan giỏi nhất đến, song vẫn không tài nào giải quyết được vấn đề lũ lụt ở Ngọc Lĩnh.

Giang các lão sầu đến bạc tóc, rơi vào đường cùng đành viết thư về triều đình cho Thánh Thượng nhận mình vô dụng, lại vì bá tánh Ngọc Lĩnh xin ân điển. Thánh Thượng nhận được tấu chương, suy nghĩ rồi giao cho Lý Cánh.

Từ khi nhận được thánh chỉ, Lý Cánh không ngừng nghiên cứu vấn đề, nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định tự mình đến Ngọc Lĩnh một chuyến.

Đêm trước ngày khởi hành, Lý Cánh quyết định hồi cung, chàng cần nói lời tạm biệt với A Na Gia.

Từ khi A Na Gia bị đưa về trong cung đã không được gặp Lý Cánh nên khi Lý Cánh xuất hiện trước mặt nàng, nàng vô cùng vui mừng, lập tức chạy đến ôm chầm lấy Lý Cánh.

Lý Cánh dường như còn kích động hơn cả nàng, bế nàng lên xoay vài vòng tại chỗ, nói: “Ta rất nhớ nàng.”

“Thϊếp cũng luôn nhớ điện hạ.”

“Thật không? Làm sao để chứng minh?”

“Vậy điện hạ muốn chứng minh thế nào?”

Lý Cánh cười, nắm tay A Na Gia đặt ở hạ thân nóng rực sưng to của mình, nhỏ giọng hỏi nàng: “Đây là bằng chứng của ta, nàng cảm nhận được không?”

A Na Gia đỏ bừng mặt, nói: “Điện hạ không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy, ta không biết xấu hổ”, Lý Cánh tì trán vào trán A Na Gia, nói: “Đến lượt nàng đấy bảo bối, nàng muốn chứng minh thế nào?”

A Na Gia nhìn chàng bằng đôi mắt xanh biếc, nâng tay chàng lên đặt trên ngực mình. Lý Cánh có thể cảm nhận được trái tim A Na Gia đang đập dưới tay chàng.

“Trái tim người đại mạc là món quà của thượng đế. Những người khác dùng máu để nuôi dưỡng, thϊếp dùng tình yêu với điện hạ. Điện hạ, tim thϊếp đang đập là bằng chứng cho nỗi nhung nhớ của thϊếp.”

“A Na Gia, nàng thật là…” Lý Cánh nói không nên lời, chỉ thấy bản thân thật quá hời hợt, đồng thời cũng thấy nếu ai được A Na Gia yêu thì cả đời cũng không trốn nổi. Cũng may người A Na Gia yêu là chàng, mà chàng không bao giờ muốn trốn. Lý Cánh ôm A Na Gia thật chặt, thấp giọng hỏi bên tai nàng: “A Na Gia, chúng ta bên nhau mãi mãi, được không?”

“Ưm, được.” Lý Cánh nghe câu trả lời của A Na Gia, cảm thấy cuộc đời này đã quá đủ rồi.

Tình cảm thúc đẩy tìиɧ ɖu͙©, hai người ngã xuống giường, hôn nhau không rời. Cả hai đều muốn hòa tan đối phương vào cơ thể mình.

Lý Cánh cởϊ qυầи áo A Na Gia, đặt tay lên ngực nàng. Cảm nhận được nhịp tim của nàng, lại nhớ đến lời âu yếm nàng vừa trao, chàng muốn tiến vào nàng ngay, song lại sợ A Na Gia sẽ đau nên đưa tay xuống dưới miệng nhỏ, ấn viên châu nhỏ, xoa một cách chậm rãi.

A Na Gia thở hổn hển, cảm thấy thoải mái, ôm cổ Lý Cánh uốn người. Lý Cánh chịu đựng khó khăn, tốc độ tay không ngừng tăng lên, A Na Gia cũng run rẩy, sau đó tiết ra tay Lý Cánh. Lý Cánh hôn nàng, biết nàng đã chuẩn bị xong.

Lý Cánh đỡ miệng nhỏ của nàng để hạ thân đã trướng phát đau tiến vào, cảm nhận được A Na Gia đang bao chặt lấy chàng, thỏa mãn thở hắt ra.

“Điện hạ, căng quá…” A Na Gia đáng thương nói, Lý Cánh nghe xong chỉ thấy du͙© vọиɠ lấn át, phần eo dùng sức, liên tục đυ.ng vào người nàng.

“Ư… A… Điện hạ nhẹ… Nhẹ chút…”

“Nghe bảo bối”, Lý Cánh nói vậy nhưng động tác không hề nhẹ đi, A Na Gia chỉ có thể ôm chàng thật chặt định làm chàng chậm lại. Lý Cánh đương nhiên phát hiện ra ý đồ của A Na Gia, cũng ôm nàng, nâng hạ thân nàng lên, cười xấu xa kéo gối nhét xuống dưới thân nàng để chàng tiến vào dễ dàng hơn.

“A…… A…… Ư, điện hạ bắt nạt thϊếp…”

“Hừ… Ta nào có bắt nạt nàng, ta đây là yêu nàng…”

Lý Cánh trấn an tiểu cô nương, bóp eo nàng, rút ra bên ngoài một chút, khi A Na Gia thả lỏng lại mạnh mẽ đâm vào. Vài lần như vậy A Na Gia đã không còn sức lực ngăn cản chàng nữa.

Đến khi A Na Gia mệt đến mức sắp nhắm mắt Lý Cánh mới phóng thích, sau đó nằm trên người A Na Gia thở dốc. A Na Gia cố gắng mở mắt, nhưng chưa mở miệng Lý Cánh đã nói: “A Na Gia, ta sắp phải đi một thời gian rất dài…”

“Khi ta trở lại chúng ta…” Lý Cánh thấy bộ dạng vô cùng mệt mỏi của A Na Gia, khẽ cười, hôn nàng, nói: “Chờ ta trở lại.”

Sáng sớm, khi A Na Gia tỉnh lại đã Lý Cánh đi rồi. Nàng đứng dậy, Tiểu Đào lập tức tới đỡ nàng. A Na Gia hỏi: “Điện hạ đi từ bao giờ?”

“Giờ Thìn điện hạ đã đi rồi.”

“Sao không gọi ta?” Đêm qua A Na Gia mơ mơ màng màng nghe thấy Lý Cánh nói sẽ đi xa, định sáng sớm dậy tiễn chàng.

“Điện hạ thấy cô nương quá mệt, không cho chúng ta gọi người.”

A Na Gia gật đầu, có chút buồn lòng.

“Nhưng mà điện hạ có để lại một phong thư cho người.” Tiểu Đào đưa một phong thư cho A Na Gia.

A Na Gia lập tức bật cười, mở thư ra đọc. Nàng vốn không biết nhiều chữ Hán, may nhờ điện hạ bỏ công dạy nàng, vừa hay có tác dụng.

Thư viết về lý do chàng phải đi, nói nàng không cần lo lắng, còn có một ít lời âu yếm ngọt ngào. A Na Gia nhìn mà đỏ mặt, nhưng cũng không muốn buông. Làm sao đây, điện hạ vừa đi nàng đã bắt đầu nhớ chàng rồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Ta dịch chương này cũng sắp sầu trắng đầu như Giang các lão rồi đấy :)) Không sao, cũng coi như có tính thử thách :)) Vì bộ này thuần cổ, nên ta quyết định để Tam điện hạ, Nhị hoàng tử, Giang các lão,... các thứ. Thiết nghĩ không nên dịch là hoàng tử thứ hai nhỉ :))

Mãi mới có một ít thịt ::) Hai anh chị tình ý miên man quá ạ. Mấy chương sau là đến nam chính thể hiện sự tài giỏi của mình nhé ]

Chương 19, 1659 chữ ]