Chương 20: Cứu trợ

Editor: Điểu Nghi Phi

Lý Cánh lặn lội đường xa cuối cùng cũng đến được Ngọc Lĩnh. Tình hình ở Ngọc Lĩnh chưa được cải thiện nhưng cũng không xấu đi. Bạo loạn đã không còn, Giang các lão thành người cao nhất, song ông lúc này đã không có cách nào nên cũng không đặt nhiều hy vọng vào vị hoàng tử trẻ tuổi mới đến.

Giang các lão và những quan viên khác quỳ trước cửa phủ nha nghênh đón Lý Cánh, “Lão thần cung nghênh Tam điện hạ.”

Lý Cánh nhẹ nhàng quay người xuống ngựa, nâng Giang các lão dậy, nói: “Các lão không cần đa lễ.”

Giang các lão nhìn Lý Cánh, lại nhìn vài người phía sau Lý Cánh, hỏi với giọng điệu có chút do dự: “Tam điện hạ mang vài người như vậy thôi sao?”

“Đương nhiên không phải, còn có 3000 thạch lương thực đang trên đường đến.”

[ Nghi Phi: Thạch là đá mà ._.? Đoạn này dịch sao nhỉ? ]

“Có lẽ Tam điện hạ không hiểu rõ tình trạng nơi này rồi”, Giang các lão quyết định nói thẳng cho vị hoàng tử trẻ tuổi mạnh mẽ này, “Ở đây phép vua cũng thua lệ làng, thế lực của bọn bạo chúa độc quyền vận chuyển hàng hóa lương thực rất lớn, mỗi lần phát lương thực cứu trợ chúng đều bí mật phái người đi cướp. Bá tánh sợ không dám đắc tội chúng, dù sao thì nguồn lương thực sau thảm họa vẫn sẽ phụ thuộc vào chúng nên lương thực cứu trợ cơ bản là không đến được tay bá tánh.”

[ Nghi Phi: Convert nó để là “lục sự quả mà thủy sự chúng”, raw là “陆事寡而水事众”. Dựa vào bản dịch của google ta nghĩ nó cũng gần giống câu “phép vua cũng thua lệ làng” ta dùng :v Ai thấy sai thì bảo nhé ]

Lý Cánh không nói, Giang các lão nhướng mày, nói tiếp: “Đương nhiên, không phải quan phủ không làm gì. Chỉ là những kẻ này tuy rằng làm sai, song vẫn xem như bá tánh gặp tai họa. Hơn nữa số thuế mỗi năm chúng nộp cũng không ít… Làm quan thật khó.”

Cuối cùng Giang các lão cũng nói xong, Lý Cánh cười khẽ, nói: “Ta hiểu ý các lão.” Giang các lão đang ám chỉ chuyện chàng mang lương thực cứu trợ đến là nước đổ lá khoai.

“Tam điện hạ hiểu là được.”

“Nhưng là giờ phút này cứu trợ để bá tánh không bị đói cũng quan trọng, nếu không giải quyết được vấn đề lương thực thì bạo loạn ắt sẽ phát sinh. Dù thế nào cũng phải mở kho phát lương thực.”

“Hình như Tam điện hạ không nghe lời khuyên của ta.” Giang các lão nhíu mày.

“Không dám, chỉ là trong lòng ta đã có ý kiến riêng.”

Giang các lão “Hừ” một tiếng, phất tay áo rời đi. Lý Cánh đứng sau vẫn cung kính nói: “Các lão đi thong thả.”

Ba ngày sau, lương thực cứu trợ từ từ đến, Lý Cánh đích thân chủ trì mở kho phát thức ăn. Giang các lão đứng trên Vọng Giang Lâu nhìn, dựa vào lan can nói: “Tiếc thay, những lương thực này.”

Hai canh giờ sau, thuộc hạ tới báo cáo với Giang các lão: “Khởi bẩm các lão, hôm nay lương thực đã phát xong.”

“Nhanh như vậy?” Giang các lão nhếch mép cười: “Lại là nhà nào cướp?”

“Hồi các lão, không có nhà nào đến cướp, tất cả đều về tay bá tánh.”

“Cái gì?” Giang các lão đứng dậy, hỏi: “Sao lại thế được?”

“Thuộc hạ cũng không biết, nhìn thấy tình hình lúc ấy thuộc hạ cũng thấy sợ hãi, bèn phái người ngụy trang thành họa dân xếp hàng lấy lương thực, kết quả phát hiện đồ Tam điện hạ phát có trộn lẫn cát…”

“Thông minh!” Thuộc hạ còn chưa nói xong Giang các lão đã ngắt lời hắn, vui vẻ thốt lên.

“Tiểu nhân ngu dốt, vì sao các lão lại nói như vậy?”

Giang các lão cười nói: “Ta hỏi ngươi, những kẻ giàu có ở địa phương không thiếu thức ăn, vì sao chúng vẫn muốn cướp lương thực cứu trợ?”

“Bởi vì… Bởi vì bọn họ muốn kiếm lợi.”

“Nói đúng một nửa, những kẻ này đúng là muốn kiếm lợi” Giang các lão cau mày nói tiếp: “Nhưng bọn họ muốn tích trữ hơn. Những thứ lương thực triều đình đưa đến đều lấy từ quốc khố, ở nơi hoang dã thế này không thể có được thứ lương thực cao cấp như thế…”

“Mà lương thực cứu trợ Tam điện hạ mang đến có trộn lẫn cát bên trong, chúng này chắc chắn sẽ nghĩ đây là lương thực thấp kém, sẽ không có ý định dự trữ những thứ này. Mà đối với bá tánh thật sự gặp tai họa, chỉ cần có đồ ăn là tốt lắm rồi, bên trong có chút cát họ sẽ không quan tâm.”

“Hóa ra là vậy.” Thuộc hạ gật đầu.

“Là ta nhìn lầm người.” Giang các lão im lặng một lát, nói: “Đi.”

Thuộc hạ giật mình, hỏi: “Đi đâu?”

“Đi tạ tội với Tam điện hạ.”

Lý Cánh đang ngồi trong thư phòng xem xét báo cáo về việc Ngọc Lĩnh gặp tai hoạ, Thẩm Sí Nghiêu đột nhiên tới báo: “Điện hạ, Giang các lão đang quỳ ngoài cửa.”

Lý Cánh nghe xong lập tức đặt báo cáo xuống, đứng dậy ra ngoài.

Giang các lão thấy Lý Cánh đi ra thì lập tức chắp tay tạ tội: “Tam điện hạ, xin thứ lỗi cho lão thần.”

Lý Cánh vội nâng Giang các lão dậy, nói: “Các lão mau đứng lên, người làm gì vậy?”

“Tam điện hạ, là lão thần có mắt không thấy Thái Sơn, cho rằng ngài giống như những kẻ đến làm qua loa cho xong chuyện trước đây, không ngờ… Lão thần thật sự hổ thẹn.” Nói xong Giang các lão lại quỳ xuống, Lý Cánh vội vàng kéo ông, nói: “Các lão không cần để ý, đây cũng là vì bá tánh.”

Giang các lão gật đầu, lại nói: “Tiếp theo Tam điện hạ có chuyện gì cứ việc phân phó lão thần, lão thần tất sẽ cố gắng hết sức.”

“Ta quả thật có một việc đang muốn nhờ các lão, là việc mà chỉ có các lão mới làm được.”

“Điện hạ cứ nói.”

“Mong các lão cho tất cả những tổng đốc được triều đình phái đến trở về. Cuối cùng cũng chỉ có các lão làm được chuyện này.”

“Cái gì?” Giang các lão do dự, nói: “Không phải ta không tin điện hạ, nhưng điện hạ có thể nói lý do cho lão thần không?”

“Đương nhiên”, Lý Cánh nói: “Tổng đốc triều đình phái tới đương nhiên là những người tốt nhất, song những người này đa phần đều đến từ phương Bắc, chỉ hiểu và nắm rõ cách quản lý thiên tai ở phương Bắc. Vì vậy đến đây họ vẫn dùng cách quản lý như ở phương Bắc nên chỉ biết nguyên nhân của lũ lụt là ‘thời tiết không thuận lợi’, lâu như vậy rồi vẫn chưa giải quyết được vấn đề.”

“Cho nên điện hạ muốn cho tất cả bọn họ trở về? Nhưng nếu không có tổng đốc thì phải giải quyết vấn đề lũ lụt ở Ngọc Lĩnh ra sao?”

“Đương nhiên ta đã nghĩ đến vấn đề này, đây là chuyện quan trọng nhất”, Lý Cánh nói về phía cửa: “Sí Nghiêu, đưa hắn vào.”

Nói xong Thẩm Sí Nghiêu dẫn một người trung niên đi vào.

Người trung niên kia quỳ xuống, cung kính nói: “Thảo dân Dư Lai tham kiến hai vị đại nhân.”

Giang các lão hỏi: “Đây là?”

Lý Cánh không trả lời trực tiếp mà nói: “Để nghiên cứu về Ngọc Lĩnh ta đã đọc rất nhiều tư liệu bao gồm ghi chép địa phương, vô tình phát hiện trên ghi chép có nói đến một người đã dành mười mấy năm để vẽ bản đồ địa lý của Lĩnh Nam…”

“Chuyện ấy liên quan gì đến việc này?”

“Các lão đừng gấp, ta còn chưa nói xong.” Lý Cánh trấn an Giang các lão, tiếp tục giảng giải: “Người này đi qua một xóm nhỏ ven biển, căn cứ vào tình trạng thời tiết kết hợp với bản đồ mình đã vẽ thì dự đoán được xóm nhỏ này sẽ bị nước biển nhấn chìm, kết quả đúng là như vậy. Người này đã cứu mạng tất cả những người trong xóm nhỏ đó.” Lý Cánh chỉ vào Dư Lai đang quỳ trên đất, nói: “Người đó chính là hắn.”

Lý Cánh lại nói: “Mấy năm nay Dư Lai cũng dự đoán được việc sẽ có lũ lụt ở Ngọc Lĩnh, vắt hết óc nghĩ cách giải quyết, sau khi nghĩ xong thì trình lên quan phủ ngay. Tiếc rằng không chỉ bị người khác coi thường mà còn có kẻ nói đây là ‘yêu ngôn hoặc chúng’, bị đuổi về quê… Bằng không, hậu quả của lũ lụt lần này đã không nặng đến vậy.”

[ Nghi Phi: Yêu ngôn hoặc chúng là kiểu lời nói gây hoang mang dư luận ấy. Nhưng không thể edit hiện quá thế được nên ta đành để nguyên. ]

“Lão thần sẽ đi điều tra quan phủ thụ lý năm đó.” Giang các lão hiểu ý Lý Cánh thì lập tức hứa, sau đó dường như lại nghĩ đến điều gì, hỏi: “Tam điện hạ vừa nói người này đã nghĩ ra cách giải quyết?”

Lý Cánh gật đầu, cười nói: “Dư Lai, đứng lên nói.”

( Lời tác giả: Hy vọng mọi người đọc không thấy nhàm chán. Ta đã cắt cắt xén xén vẫn viết nhiều như này vì cảm thấy rất quan trọng, viết chương này để nói quá một chút về khả năng của Lý Cánh, cũng muốn nói vì sao Lý Cánh lão đại không muốn làm thái tử mà lão hoàng đế vẫn muốn ép buộc hắn…

PS: Phần cứu trợ là ta viết linh tinh, đọc là được đừng tưởng thật. Tình tiết đồ cứu trợ trộn lẫn cát là ta lấy từ phim《 Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam 》ORZ )

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Cái phim tác giả nhắc đến bản convert ghi là “thiết răng đồng nha Kỉ Hiểu Lam”, tên Trung của nó là “铁齿铜牙纪晓岚”, tên Anh là “The Bronze Teeth”, tên khi về Việt Nam thì ở trên. Cái ORZ kia thì nhìn kỹ ra sẽ là hình người đang quỳ đấy mọi người :)) Dễ nhìn hơn thì nó là Orz. Thật ra cái khó nhất khi dịch truyện là sự khác biệt giữa văn hóa. Nhiều cái ở nước họ thì ai cũng biết, nhưng về mình thì tìm lòi ra cũng chả nổi cái thông tin nào :)

Nay dịch nổi hứng tương một đống thành ngữ Việt Nam vào, dịch xong đúng là ôi dồi ôi. Cơ mà, thề, nam chính giỏi vc nhỉ.

Chương 20, 1776 chữ ]