Chương 21: Thϊếp rất nhớ điện hạ

Editor: Điểu Nghi Phi

“Địa hình của Ngọc Lĩnh đã xác định là vào mùa mưa, một khi lượng nước vượt quá tiêu chuẩn sẽ dẫn đến lũ lụt nên muốn giải quyết từ gốc rễ là không thể nào, chỉ có thể để bá tánh tạm thời ‘trốn’.”

Giang các lão nghe Dư Lai nói xong thì nhíu mày, “Trốn, trốn thế nào? Chẳng lẽ để tất cả bá tánh ở Ngọc Lĩnh rời đi? Không thực tế, cơ nghiệp của họ đều đang ở đây.”

“Không phải để bá tánh rời đi, ý của thảo dân là làm một nơi ở tạm thời chuyên dùng khi xảy ra lũ lụt.” Dư Lai lấy ra một bản đồ địa lý, nói: “Ở đây, chỗ này là một sườn núi cản gió cao hơn nơi ở hiện tại của bá tánh, rất thích hợp làm một nơi định cư tạm thời.”

“Được, vấn đề chỗ ở của bá tánh đã có cách giải quyết.” Giang các lão nhíu mày mấy tháng cuối cùng cũng giãn ra.

“Các lão đừng vội, Dư Lai vẫn chưa nói xong.” Lý Cánh ý bảo Dư Lai nói tiếp.

Dư Lai nói tiếp: “Để bá tánh ‘trốn’ vẫn chưa đủ, còn phải thông kênh dẫn nước. Chỉ cần mở một con kênh ôm lấy địa hình cổ chai, bình thường dùng kênh để trữ nước, mùa mưa đến thì xả ra thì có thể giảm khả năng xảy ra lũ lụt…”

Dư Lai còn nói rất nhiều, Giang các lão càng nghe càng thấy vấn đề của Ngọc Lĩnh hiển hiện trước mắt.

“Đây là cách giải quyết của thảo dân, hy vọng đại nhân có thể áp dụng.”

“Đã là kế hoạch của Dư Lai thì hẳn không ai biết rõ bằng Dư Lai…” Lý Cánh nhìn Giang các lão.

Giang các lão lập tức hiểu ý, cười, nói với Dư Lai: “Thảo dân Dư Lai nghe lệnh, bản quan lấy thân phận sứ thần triều đình ban cho ngươi làm tổng đốc mới của Ngọc Lĩnh, lên chức ngay trong hôm nay.”

Dư Lai sững sờ hồi lâu mới quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, vui mừng nói: “Dư Lai tuân chỉ.” Sau đó lại lạy Lý Cánh một lạy, nói: “Đa tạ điện hạ.”

Lý Cánh chỉ nói: “Dư Lai, đã là quan phụ mẫu thì phải vì dân phục vụ, đừng để ta thất vọng.”

Dư Lai nghiêm nghị nói: “Vâng, Dư Lai tuân lệnh điện hạ.”

Giang các lão nhìn bộ dạng của Lý Cánh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Thánh Thượng lại coi trọng Tam điện hạ như thế.

Dư Lai đi rồi, Giang các lão nói: “Dư Lai sẽ là một viên quan tốt.”

“Đương nhiên.” Lý Cánh nghiêm túc nói.

Giang các lão thật ra còn muốn nói với Lý Cánh, ngài cũng sẽ là một người đưa ra quyết định rất sáng suốt.

Có kế hoạch của Dư Lai, tình trạng của Ngọc Lĩnh cuối cùng cũng chuyển biến tốt hơn. Lý Cánh đã viết hai phong thư, một phong nhanh chóng tấu về cho Thánh Thượng, phong còn lại là giải thích đường về cho A Na Gia.

Thẩm Sí Nghiêu vô cùng khó hiểu vì sao Tam điện hạ phải cố ý viết một bức thư cho A Na Gia nói chàng đang trở về. Lý Cánh chỉ cười, nói: “Sí Nghiêu, nhất định là ngươi chưa có người thương.”

Thẩm Sí Nghiêu tròn mắt, rất ngạc nhiên. Vẫn tưởng điện hạ chỉ thích nữ nhân người Hồ kia một chút, không ngờ điện hạ lại nói yêu nàng ta.

“Bất ngờ phải không?” Thấy Thẩm Sí Nghiêu gật đầu, Lý Cánh chỉ cười một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chính ta cũng bất ngờ.” Chàng đã nóng lòng không nhịn được muốn trở về.

Ngày Lý Cánh về rất nhanh đã đến, Giang các lão đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc rượu để tiễn Lý Cánh.

Lý Cánh vừa rót rượu vừa nói: “Các lão còn muốn ở lại?”

“Đúng thế, khi nào tình trạng ở Ngọc Lĩnh ổn định lại ta sẽ tiện đường đi khảo sát cả những nơi khác.”

“Các lão vất vả rồi.”

“Không dám nhận, đều là vì triều đình”, Giang các lão lại nói: “Lần này trở về, sợ là bệ hạ sợ sẽ rất tán thưởng Tam điện hạ đấy.”

Lý Cánh xoay cái ly, nói: “Đây là chuyện ta nên làm.”

“‘Nên làm’, ‘có thể làm’ và ‘có khả năng làm’ khác nhau rất nhiều, lão thần thật sự bội phục Tam điện hạ…”

“Có thể nghe được chữ ‘bội phục’ của Giang các lão cũng là vinh hạnh của ta.”

“Tam điện hạ, hẳn là ngài cũng hiểu ý ta.”

Lý Cánh không nói lời nào, im lặng uống rượu.

Giang các lão lại cố tình nói thử: “Thái Tử trước qua đời đã lâu, bệ hạ cũng không có nhiều sự lựa chọn cho chức vị này, mà nay thế lực trong triều…”

“Các lão, ta không có ý định ấy.”

Giang các lão nhìn Lý Cánh, Lý Cánh cũng thẳng thắn nhìn lại ông. Giang các lão đột nhiên cười thỏa hiệp, nâng chén rượu nói: “Được, không nói việc này nữa. Tam điện hạ, hẹn gặp lại ngài ở kinh thành.”

Lý Cánh cũng nâng chén rượu, nói: “Hẹn gặp ở kinh thành.”

Sau khi uống xong chén rượu từ biệt, Giang các lão nhìn bóng dáng Lý Cánh rời đi, chỉ cảm thấy cho dù Lý Cánh cố tình hay vô ý, lần này chàng trở về nhất định bệ hạ sẽ đối xử khác với chàng.

Mà A Na Gia sau khi nhận được tin của Lý Cánh vẫn luôn thấp thỏm mong chờ, hơn mười ngày cuối cùng cũng được gặp lại Lý Cánh.

Lý Cánh vừa xuống ngựa đã bị A Na Gia ôm chặt từ phía sau. Lý Cánh cười nói: “Ta đi cả con đường bụi bặm mệt mỏi, người đang rất bẩn…”

“Thϊếp mặc kệ, thϊếp muốn ôm, thϊếp rất nhớ điện hạ.”

Lý Cánh cười, chỉ cảm thấy những khổ sở và mệt mỏi dọc đường đã tan biến, sau đó bế A Na Gia vào nhà.

Bọn họ ngồi ôm nhau trên giường, A Na Gia nhìn Lý Cánh, nói: “Điện hạ gầy đi.” Còn sờ cằm chàng: “Râu cũng mọc luôn rồi.”

“Ừ.”

“Điện hạ vất vả lắm sao?”

“Vẫn ổn”, Lý Cánh trả lời, song lại nói thêm một câu: “Nhưng không có nàng đúng thật là có chút vất vả.”

A Na Gia đỏ mặt, đẩy chàng nói: “Điện hạ…”

Lý Cánh nắm chặt tay A Na Gia, nói: “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc.” Nghe vậy A Na Gia không cử động nữa, im lặng ôm chàng.

Lý Cánh thật sự chỉ ôm A Na Gia vì chàng còn phải đi gặp Thánh Thượng báo cáo, chẳng qua là quá nhớ A Na Gia nên mới đến tìm nàng trước khi vào cung.

“Ầy, thật không muốn đi.” Lý Cánh vậy mà lại làm nũng A Na Gia.

A Na Gia cười an ủi Lý Cánh: “Điện hạ, chúng ta sẽ lại được ở bên nhau mỗi ngày nhanh thôi.”

“Ừ”, Lý Cánh xoa đầu A Na Gia, nói: “Đợi ta trở lại.”

A Na Gia nhìn bộ dạng Lý Cánh vội vàng rời đi, tự an ủi bản thân rằng cuộc chia ly chỉ là tạm thời. Đáng tiếc mọi việc không như nàng mong muốn, đến mười ngày sau Lý Cánh vẫn không trở về. A Na Gia nhạy cảm nhận ra cho dù là bầu không khí trong cung hay những thứ đồ ban thưởng không ngừng được chuyển đến đều báo hiệu rằng sắp có gì đó xảy đến.

Mà cuối cùng A Na Gia cũng được nhìn thấy Lý Cánh trên yến tiệc Thánh Thượng tổ chức cho chàng.

( Lời tác giả: Chương này rất khó đọc, nhưng ta cảm thấy nó là một chương chuyển tiếp rất quan trọng. Những thứ ta dùng đều là kiến thức địa lý cơ bản của cấp 3, đừng nghiên cứu sâu xa làm gì; cách giải quyết dùng hai nơi ở hình như là ta thấy ở một phóng sự phim nào đấy, quên mất rồi…

PS: Nhìn thấy bình luận mọi người để lại, cảm ơn mọi người rất nhiều! Đây là lần đầu tiên ta viết truyện, có lẽ khả năng xen kẽ cốt truyện và thịt chưa thật sự tốt lắm, ta sẽ cố gắng sửa. Sau đó ta thấy có người nói thích cốt truyện, ta thật sự rất vui, vậy… Nếu không phiền thì mình chuyển sang cốt truyện tiếp nha?₍˄ุ.͡˳̫.˄ุ₎ฅ˒˒ )

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Cái ôm từ phía sau thì tuyệt đấy, nhưng với thân phận cẩu độc thân gần 20 năm, ta chỉ muốn nói là đi đường xa về phải tắm mới thoải mái được :)))

y chà, làm được hơn nửa rồi đấy? (Khi beta, ta chỉ muốn gào thét: vui mừng quá sớm rồi!!)

Chương 21, 1556 chữ ]