Chương 22: Yến tiệc

Editor: Điểu Nghi Phi

“Ngươi nói xem Thánh Thượng có ý gì?”

“Cái gì có ý gì?”

“Ngài tổ chức yến tiệc chúc mừng!”

“Không phải là chúc mừng việc Ngọc Lĩnh được giải quyết hay sao, có thể có ý gì?”

“Ngươi ngốc thật đấy, nói khó nghe thì những việc như ở Ngọc Lĩnh năm vừa rồi cũng được giải quyết, sao không thấy Thánh Thượng tổ chức yến tiệc chúc mừng. Ta thấy Thánh Thượng là để cho Tam điện hạ… Ầy, ngài đang ép chúng ta phải ngoan ngoãn.”

“Theo lời ngươi nói thì không phải Tam điện hạ đã được lòng Thánh Thượng rồi sao, còn làm một hoàng tử nhỏ bé nữa à. Rõ ràng là không thật sự muốn chọn Tam điện hạ.”

“Nếu không nói ngươi ngốc thì phí đi, Tam điện hạ được lòng Thánh Thượng thì sao, Nhị điện hạ là người ngươi có thể coi thường chắc? Còn chưa kể đến Trấn Viễn đại tướng quân là cữu cữu ruột của Nhị điện hạ, bây giờ một nửa số người trong triều phải dò xét tâm trạng ông ta…”

Tiếng thảo luận của hai người càng ngày càng xa, Lý Hoàn đang đứng cách họ không xa lạnh mặt.

Người hầu nhìn bộ dạng của Lý Hoàn không dám nói lời nào, nhưng vì thật sự có điều cần báo nên nói một cách dè chừng: “Điện hạ, quý phi nương nương mời ngài đến Lâm Hoa cung…”

Lý Hoàn còn chưa nghe người hầu nói xong đã đá một cột đèn bên đường. Người hầu sợ đến mức quỳ xuống còn Lý Hoàn xoay người rời đi.

Khi Lý Hoàn đến Lâm Hoa cung ngoài mẫu thân hắn - Cao quý phi còn có cữu cữu hắn, Trấn Viễn đại tướng quân Ẩn Sĩ Nghĩa.

“Tham kiến mẫu thân, cữu cữu.”

“Mau đứng lên.” Cao quý phi đỡ Lý Hoàn dậy, cười hỏi: “Gần đây con có khỏe không? Lâu lắm con không đến Lâm Hoa cung rồi.”

“Vẫn ổn nhưng công việc bận rộn, cảm tạ mẫu thân quan tâm.”

Ẩn Sĩ Nghĩa đặt chén trà xuống, hỏi: “Công việc bận rộn? Có gì gấp?”

“Công việc bình thường…”

“Rầm!” Ẩn Sĩ Nghĩa đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh, đứng bật dậy: “Con vội cái quái gì!”

“Nghe nói Lý Cánh chèn ép con khắp nơi vì vụ việc của tổng đốc Kinh Triệu, con bị người ta ‘đánh’ đến mức trở tay không kịp, cơ bản là bị hắn chơi đùa vờn quanh!”

Lý Hoàn nhíu mày, nhìn người hầu đứng sau bằng ánh mắt tàn ác khiến hắn sợ hãi cúi đầu. Ẩn Sĩ Nghĩa thấy thế thì quát: “Con nhìn làm cái gì, nếu ta không tìm người trông chừng con, sớm muộn gì con cũng gặp chuyện.”

“Cữu cữu yên tâm, con có thể tự giải quyết.”

“Con giải quyết thế nào? Con lấy gì để giải quyết?” Ẩn Sĩ Nghĩa khí cực, tiếp tục nói: “Sức ảnh hưởng của tổng đốc Kinh Triệu ở kinh thành rộng đến thế nào con biết không? Vốn dĩ danh tiếng trong triều của con đã không bằng Lý Cánh, nay hắn lại mang công từ Ngọc Lĩnh về. Bây giờ con làm loạn thế này, ta hỏi con, con lấy gì so với hắn, lấy gì tranh với hắn?”

“Cữu cữu, con…”

Thấy bộ dạng khó xử của Lý Hoàn, Cao quý phi cầu tình thay hắn, nói với Ẩn Sĩ Nghĩa: “Đại ca, huynh giúp Hoàn nhi đi, dù gì nó cũng là cháu ngoại của huynh.”

“Đương nhiên huynh biết nó là cháu ngoại huynh.” Ẩn Sĩ Nghĩa thở dài, nói: “Chuyện này Hoàn nhi không cần lo, ta sẽ cho người xử lý.”

Khi Ẩn Sĩ Nghĩa rời đi còn nói với Cao quý phi: “Muội muội ngoan của ta, nếu muội vẫn muốn Hoàn nhi trở thành vị triều nam diện thì phải khuyên nhủ nó, đừng để nó gây ra chuyện nào như thế này nữa.”

( Lời tác giả: “Vị triều nam diện”: Ở cổ đại ngai vàng của hoàng đế quay về phía nam, từ này là để chỉ ngôi vị hoàng đế. )

“Đại ca yên tâm, ta sẽ khuyên Hoàn nhi thật tốt.”

Lý Hoàn nghe được cuộc nói chuyện của họ, nắm chặt tay, thề trong lòng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lý Cánh.

Cuối cùng ngày tổ chức yến tiệc chúc mừng cũng đến. Trong cung náo nhiệt hơn mọi khi, A Na Gia nhàm chán lại cô đơn ngồi bên cửa sổ, nhẩm tính nàng đã không gặp điện hạ gần nửa tháng rồi. Ban ngày nàng mới nghĩ vậy đến tối Lý Cánh đã phái người tới đón nàng.

A Na Gia ngồi trong xe ngựa, không biết sẽ đến đâu. Khi xuống xe, nàng cảm thấy nơi này rất quen thuộc, có một cung nữ dẫn nàng đến một gian phòng, sau đó cung kính nói với nàng: “Điện hạ nói cô nương hãy ở đây chờ người.”

“Phiền ngươi rồi.”

A Na Gia nhìn xung quanh và bước vào nhà, trong lòng dâng lên niềm xúc động vô bờ. Đây là căn phòng mà điện hạ đã mang nàng đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. A Na Gia xúc động một hồi lại bắt đầu nghĩ không biết điện hạ đang làm gì, khi nàng đang nghĩ ngợi đột nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau. Người ấy nói: “Bắt được nàng rồi.”

“Điện hạ!” Sau khi A Na Gia cảm nhận được người đến là Lý Cánh thì lập tức xoay người ôm chàng thật chặt.

Lý Cánh cười hỏi nàng: “Nhớ ta không?”

“Vô cùng vô cùng nhớ.”

Lý Cánh xoa mặt nàng, nói: “Bảo bối bây giờ trở nên không biết rụt rè gì cả, hóa ra vẫn còn đỏ mặt thẹn thùng… A”

A Na Gia hôn Lý Cánh, vòng tay lên ôm cổ chàng. Lý Cánh lập tức bế nàng về phía giường, đặt nàng lên. Hai người hôn nhau say đắm, chỉ thấy có gì đó đang dần lấp đầy cõi lòng.

Hóa ra yêu nhau là thế này, nhung nhớ là thế này. Xa cách một chút đã thấy nhớ, chia ly nói với họ họ khao khát đối phương đến nhường nào, để cho họ biết họ chỉ muốn mãi mãi được ở bên người kia.

Lý Cánh dịu dàng nhưng cũng hấp tấp cởϊ qυầи áo A Na Gia, sau đó đặt tay lên ngực nàng, cảm nhận trái tim nàng đang đập. Lý Cánh mỉm cười hôn nhẹ lên ngực nàng.

Đã lâu không làm, khi Lý Cánh tiến vào A Na Gia không kiềm chế được mà rêи ɾỉ. Nhưng nàng nhịn một chút đau đớn không đáng kể kia, bây giờ nàng chỉ muốn điện hạ nên sau khi Lý Cánh hoàn toàn tiến vào nàng quấn chân thật chặt quanh eo chàng.

Lý Cánh lại hôn A Na Gia, tình ý triền miên: “Sao bảo bối lại nhiệt tình thế này…”

“Ưm, thϊếp muốn điện hạ…” Lý Cánh nhìn đôi mắt xanh ngấn lệ của A Na Gia, cảm thấy máu nóng đồn hết xuống dưới, bắt đầu dùng sức chuyển động eo, mỗi lần đều nhanh hơn, mỗi lần đều sâu hơn.

Đến khi A Na Gia không còn sức lực gì nữa Lý Cánh mới phóng ra. Lý Cánh nhìn bộ dạng mệt mỏi của nàng, hỏi: “Nàng mệt lắm sao?”

A Na Gia khẽ khàng “Ừm” một tiếng, Lý Cánh cười nói: “Vậy phải làm sao đây, ta còn muốn làm thêm một lần nữa.” Khi A Na Gia đang phân vân không biết nên đồng ý hay từ chối chàng thì bên ngoài có tiếng nói: “Điện hạ, yến tiệc đã sắp bắt đầu.”

“Ta biết rồi.” Lý Cánh thở dài, nói: “Chỉ có thể tha cho nàng thôi.”

A Na Gia có chút chán nản, hỏi: “Điện hạ lại phải đi sao?”

“Ừ, đúng vậy” Lý Cánh ôm A Na Gia lên, mặc quần áo cho nàng, nói: “Chúng ta phải nhanh lên một chút, không thì không kịp giờ đến yến tiệc đâu.”

A Na Gia mở to mắt, hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ thϊếp… Thϊếp cũng đi?”

“Đúng vậy, chúng ta phải nhanh lên.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

[ Nghi Phi: Cữu cữu ruột nghe hơi kỳ nhỉ? Nhưng ta quyết định để thế cho nó cổ đấy :v Cữu cữu là cậu, ở đây là anh trai của mẹ. Nhưng ở chỗ ta sống thì chỉ có em trai mẹ được gọi là cậu thôi, anh trai chị gái của mẹ đều gọi là bác ấy ._.? Ở trên có đoạn vị triều nam diện, thật ra tác giả để cuối ý. Nhưng mà ta để luôn chỗ đấy, để mọi người đỡ phải tra :v

Mọi người đoán xem cuối cùng nam chính có lên làm vua không? Ai đoán đúng mà nhanh nhất ta tặng cho một chương. Mà thề luôn, phiên ngoại về vụ án tổng đốc Kinh Triệu làm ta tức vcl, muốn bỏ luôn mấy chương đấy :)

Chương 22, 1478 chữ ]