Chương 10

Trình Tư Dư ngồi ở một bên trên khán đài sân bóng đá, cầm điện thoại di động, cô nghĩ chờ lúc Trình Tư Dư đến, nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô.

Trên sân đá bóng không có cuộc thi, chỉ có mấy người đang luyện tập sút bóng vào gôn. Trên đường chạy hình tròn, có sinh viên đang chạy từng vòng từng vòng.

Trên khán đại cũng có mấy người đang ngồi, sau lưng cô, có một đôi người yêu đang ngồi dựa vào bậc thang, ẩn trong bóng tối nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Cô nghĩ lúc Thẩm Chi Việt thấy được quyển sổ kia, đã biết được thân phận của cô.

Đã nhiều năm như vậy, anh không thể hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô được.

Dù sao, cô là vì anh mới đến thế giới này.

Không có anh, cũng sẽ không có cô.

Một trận gió đêm thổi qua, mang theo một cổ mùi thơm mát mẻ, Trình Tư Dư rất quen thuộc mùi hương này.

Cô nhớ lúc mới đi vào, nhìn thấy bên đường nhỏ trồng từng hàng cây bưởi, lúc này đang mùa nở hoa, mùi hương thoang thoảng xông vào mũi.

Nhất thời cô không nhịn được dừng chân dưới tàng cây ngửa mặt trông lên, thời gian giống như nhớ lại hình ảnh ở sân nhỏ một năm kia, lần đầu tiên cô biết sự tồn tại của Thẩm Chi Việt.

Khi cô biết mình có một người anh ruột cùng chảy một dòng máu, đã vô cùng mừng rỡ.

Cho tới sau này, sự thật giống như từng lớp hành tây được bóc ra, làm cho nước mắt của cô chảy ra.

Thì ra tàn nhẫn chính là những người không có trái tim kia, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô trên thế giới này.

Vứt bỏ cô khi cô không còn giá trị lợi dụng nữa.

Trong bóng đêm, một người lặng lẽ đi tới bên bờ sân bóng.

Vóc người cao gần, sống lưng thẳng tắp, cho dù bị bóng đêm bao trùm, vẫn làm cho mọi người chú ý nhìn kỹ.

Nữ sinh chạy qua bên cạnh anh, cũng không khỏiquay đầu lại nhìn một chút.

Anh đánh giá xung quanh một chút, bỗng nhiên ánh mắt nhìn một chỗ trên khán đài.

Bước chân chuyển một cái, anh thẳng tặp đi về phía Trình Tư Dư.

Trình Tư Dư cũng nhìn thấy anh, mặc dù anh cõng ánh sáng, không nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng cô nghĩ cô biết đó là ai.

Anh từng bước đi về phía cô, giống như trái tim đang càng lúc đập càng nhanh của cô.

Cô không ngờ đến là, anh lại liếc mặt một cái đã nhận ra cô.

Đây là do có cùng dòng máu sao? Hay là còn có những nguyên nhân khác?

Rốt cuộc lúc anh vượt qua từng bậc thang đi lên khán đài, kiên định đi đến trước mặt cô.

“Trình... Tư Dư?"

Trình Tư Dư đứng dậy, cô mặc một cái váy màu đỏ sầm, nếp uống trên vạt váy hơi bay đáp bắp đùi, lộ ra một đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn.

Giống như nụ hoa kiều diễm trong đêm hè, hơi nở nụ rộ ra da thịt tuyết trắng.

"Thẩm Chi Việt?"

Hai người giống như đang trao đổi ám hiệu gì đó, biết rất rõ đối phương, nhưng vẫn muốn xác nhận một phen.

Trình Tư Dư ngẩng đầu, khi cô thấy rõ mặt mũi của anh, không tự chủ cừng đờ thân thể một cái.

Cô đã nhìn qua vô số lần khuôn mặt của người đàn ông trên ảnh, cũng đã sớm quen thuộc mỗi một đường cong trên gương mặt của anh.

Khi anh dừng chân xuất hiện trước mặt cô, thời gian giống như dừng lại.

Cô lại một lần nữa ôn lại từng đường cong mà cô quen thuộc kia, mi của anh, mắt của anh, sống mũi của anh, môi của anh.

Tăng một phần thì dài, giảm một phần thì ngắn, là người được thượng đế thiên vị.Trình Tư Dư bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, cho đến khi Thẩm Chi Việt giơ tay lên, nhẹ nhàng lấy gì đó trên tay cô.