Chương 9

Cô vẫn cho là, phải mất một đoạn thời gian nữa cô mới có thể gặp được anh, lấy được cách liên lạc của anh.

Lại không ngờ tháng đầu tiên cô đến Giang Thành, anh trở thành con đường tắt cô ở lại chỗ này.

Mà cô, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lúc này cô gọi cho Nhiễm Na, nói rõ ý đồ của mình.

Không có ngạc nhiên, câu trả lời của Nhiễm Na vừa khách khí vừa lạnh nhạt.

"Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào."

Ở trên mạng Trình Tư Dư có xem thông tin về Nhiễm Na, cô biết mình không có cơ hội gặp được Nhiễm Na.

Nhưng, cô biết hiệu cà phê mà Thẩm Chi Việt thích uống.

Cô đợi trong tiệm cà phê cách gần với công ty của Thẩm Chi Việt hai ngày, quả nhiên giữa trưa ngày thứ hai nhìn thấy Nhiễm Na.

Tóc dài gợn sóng, môi đỏ mọng như lửa, ăn mặt khéo léo, so với trong hình khí chất của Nhiễm Na tràn đầy nhiệt tình.

Trình Tư Dư đứng dậy, ngăn Nhiễm Na ở bên cạnh một cái bàn tròn, đơn giản tự giới thiệu, đưa danh thϊếp của mình. Nhiễm Na liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh nhạt cười nói: "Tôi nhớ ở trong điện thoại đã từ chối cô."

"Tôi biết." Trình Tư Dư nhẹ giọng trả lời.

Trình Tư Dư cầm ra một cái túi văn kiện từ trong túi sách, đưa bằng hai tay cho Nhiễm Na.

"Món đồ này là trước kia Thẩm tiên sinh..."

Nhiễm Na đặt cà phê mới mua lên bàn, mở túi văn kiện đã có chút cũ ra.

Bên trong là một quyển sổ bìa cứng, màu xanh, góc bìa đã hơi ố vàng, hiển nhiên đây là đồ lúc trước.

Nhiễm Na hơi nhíu mày, hơi liếc Trình Tư Dư một cái, lại lẳng lặng mở quyển sổ kia ra.

Mở ra trang thứ nhất, trống không nhưng dưới khóc phải có ba chữ xiên xiên vẹo vẹo.

Thẩm Chi Việt.

Nhiễm Na nhìn ba chữ kia, hơi ngưng trệ một cái, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Chờ cô ấy lại ngước mặt lên, lúc nhìn Trình Tư Dư trong mắt đã có thêm một loại hứng thú không thể nói rõ.

Trình Tư Dư cắn môi dưới, ánh mắt liếc nhìn quyển sổ kia một cái, cuối cùng cắn răng nói.

"Cô có thể giúp tôi trả lại cho anh ấy không?"

Vào tối thứ sáu, cô nhận được cuộc điện thoại mà mình mong đợi đã lâu.

"Là Trình Tư Dư sao?” Giọng nói của người đàn ông giống như dòng suối, chậm rãi lướt qua trái tim của cô.

"Tôi là Thẩm Chi Việt."

Lúc đó Trình Tư Dư đang ở ban công viết chữ, trong nháy mắt khi nhận được cuộc điện thoại này, cô ngẩn ta, qua một lúc lâu mới đáp lại.

"Vâng, em là Trình Tư Dư."

Thẩm Chi Việt lại hỏi: "Ăn cơm tối rồi?"

Lời mở đầu này của Thẩm Chi Việt, làm cho Trình Tư Dư không biết làm sao.

Nhưng hình như đây cũng là câu mở đầu không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, chẳng qua cô không nghĩ đến, sẽ do anh hỏi cô.

"Ăn rồi."

Giọng của cô rất nhẹ rất nhẹ.

Thẩm Chi Việt tiếp tục đặt câu hỏi: "Có thể gặp mặt không?"

Trình Tư Dư nhìn đồng hồ, vừa qua tám giờ: "Có thể."

"Em ở chỗ nào?"

Trình Tư Dư đứng dậy, vượt qua cây bụi thấp lùn, nhìn thẳng vào sân bóng rổ ngoài ban công.

"Anh biết khu dạy học đường An Ninh của Đại học S không? Em ở gần đó."

Thẩm Chi Việt dừng một chút, hình như có chút bất ngờ: "Vậy chúng ta chín giờ gặp ở Đại học S, em đứng ở cửa nào?"

"Ngay ở sân bóng đá lớn của đại học S."

Buổi tối cuối tuần, hoạt động giải trí nhiều hơn, trái lại người đánh bóng rổ đá bóng cũng không nhiều như lúc bình thường.