Chương 11

Cô không nhìn anh nữa, liếc nhìn trên tay anh chỉ thấy anh đang cầm một cánh hoa trắng như tuyết, bên trong có một chút nhụy màu vàng.

Hương thơm thoang thoảng của hoa bưởi tản ra trên đầu ngón tay của anh, ngón tay thon dài, đốt ngón tay gầy gò, đường cong lưu loát.

"Có cánh hoa rơi trên tóc em."

Ở trước mặt cô anh mở bàn tay ra, cho cô nhìn cánh hoa mà mình gỡ xuống.

"Anh biết em là ai không?" Trình Tư Dư nhìn sâu vào trong mắt của anh.

Hơi thở quanh thân Thẩm Chi Việt giống như hơi ngừng lại, anh nhìn Trình Tư Dư trước mặt, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đôi mắt của anh vừa thâm thúy vừa u ám, nhìn không rõ bên trong đang suy nghĩ gì, giống như cá voi hơi chìm vào biển, không biết trong đó có cái gì.

Trình Tư Dư cũng không thèm để ý, trong đôi mắt hạnh ngập nước tràn đầy yêu kiều, cô đi lên trước một bước, ôm lấy eo của Thẩm Chi Việt.

"Anh Chi Việt, cuối cùng em cũng gặp được anh."

Anh Chi Việt.

Giọng nói của Trình Tư Dư giống như một lời nguyền, vang vọng trong mộng của anh, sau đến xuyên đến thế giới thực tại.

Ban đêm mùa hè ở chỗ này, gió đêm thổi đến mang theo một trận mùi hoa bưởi thoang thoảng.

Trên sân bóng rộng rãi vắng vẻ, âm thành từ phía xa vọng lại đến chỗ này.

Thẩm Chi Việt rũ mi mắt xuống, tạo thành một cái bóng mờ, chẳng qua từ trước đến giờ khuôn mặt chưa có một chút gợn sóng nào.

Chỉ khi bị Trình Tư Dư ôm lấy, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động mấy cái.

Nhưng cũng đã đủ rồi.

Trình Tư Dư nghe được hô hấp vững vàng của anh, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo bên hông anh, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.

Một chút run rẩy này, làm cho trái tim của anh phát ra một tiếng than thở nhẹ nhàng.

Tiếng than của anh giống như chìm xuống đáy biển, ngay cả mặt nước cũng không gợn ra chút sóng nào, biến mất hầu như không thấy trong nước biển âm trầm.

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, cô sẽ xuất hiện đột ngột trước mặt anh như vậy.

Ánh đèn muôn màu muôn vẻ, tiếng nhạt ồn ào náo nhiệt, lại vang lên tận chỗ sâu trong trí nhớ.

Giống như ngựa gỗ chuyển động xoay tròn, một lần gặp nhau không đủ, lại một lần nữa chuyển cô đến trước mặt của anh.

Một năm này, Trình Tư Dư hai mươi hai tuổi, Thẩm Chi Việt hai mươi bảy tuổi.

Thẩm Chi Việt vươn tay ra ở giữa không trung hơi dừng một chút, sau đó lại im lặng đặt về chỗ cũ.

Thân thể mềm mại của cô dựa vào anh, đầu vai run rẩy cọ sát vào lòng của anh, động tác nhỏ xíu này làm cho cổ họng của anh hơi ngứa một chút, ho nhẹ một cái,

Trình Tư Dư nghe được âm thanh này, trực tiếp cứng người, kéo ra một khoảng cách với anh.

Thẩm Chi Việt không được tự nhiên nghiêng đầu qua, đuôi mắt hơi lơ đãng liếc nhìn mặt cô.

Khuôn mắt trắng nõn đều là nước mắt, từng viên rơi xuống, tỏa sáng lấp lánh.

Chóp mũi vì khóc mà đỏ bừng, lại làm cho người ta có xúc động muốn bóp một cái.

Thẩm Chi Việt nắm chặt lòng bàn tay, anh mới vừa từ sở sự vụ chạy đến đây, lúc này còn mặt tây trang.

Áo vest đã đặt ở trong xe, áo sơ mi, quần tây thẳng thớm bao quân đôi chân dài.

Áo sơ mi bị anh xoắn đến cùi chỏ, lộ ra một đoạn cánh tay trắng, mơ hồ có thể thấy gây xanh trên đó.

Trình Tư Dư không có ngẩng đầu nhìn anh, chẳng qua nhìn chằm chằm ở phía trước, l*иg ngực của anh.

Nơi bị nước mắt của cô thấm ướt, trong suốt một mảnh, trực tiếp thấm vào da thịt.