Chương 12

Trong chớp mắt sự u tối trong ánh mắt của cô, giống như sao băng rơi xuống chân trời, nhanh.

chóng biết mất.

"Em có thể gọi anh là anh trai không?" Vì khóc giọng của cô có chút khàn, nồng nặc giọng mũi.

Trái tim Thẩm Chi Việt hơi đập nhanh một chút, nhẹ giọng trả lời: "Tất nhiên là có thể."

Cô nhỏ giọng khàn khàn nói: "Em biết như vậy rất đột ngột, có thể sẽ quấy rầy đến mọi người, thật xin lỗi, chẳng qua em đã cô đơn quá lâu rồi."

"Em không có quấy rầy đến anh." Thẩm Chi Việt hơi nhíu mày: "Em biết lúc nào?"

Cuối cùng Trình Tư Dư cũng giương mắt lên, lông mi dài bị nước mắt làm ướt, trong mắt giống như bao phủ bởi một tầng sương mù.

"Đã biết từ lâu rồi, em vẫn luôn không dám xuất hiện, đúng lúc trong công việc thấy được anh, em mới..."

Thẩm Chi Việt nghĩ đến lúc xế chiều, Nhiễm Na đưa một túi tài liệu đến phòng làm việc của anh.

Lúc ấy, công sự Lâm Kiệt cũng ở trong phòng làm việc của anh.

Vẻ mặt muốn nói lại thôi của Nhiễm Na làm cho Lâm Kiệt tò mò, anh ta tự chủ trương mở túi văn kiện kia thay cho Thẩm Chi Việt.

"Tại sao là quyển sưu tập tem? Còn có tên của cậu?"

Lâm Kiệt tò mò mở quyển tập bìa cứng màu xanh, bên trong là từng cái tem đầy đủ màu sắc.

Thẩm Chi Việt nghe vậy thì sững sốt một chút, sắc mặt hơi nghiêm túc, anh thả bàn vẽ trên tay xuống.

Anh cầm quyển sưu tầm tem nghiêm túc quan sát, quả nhiên là tem mà anh thutaapj lúc còn ở Lâm Khê, là đồ mà anh yêu thích khi còn bé.

Lúc rời Lâm Khê, anh đã từng dặn mẹ nhất định phải giúp anh bỏ vào trong hành lý.

Kết quả lúc đến Giang Thành, lại không tìm được.

Quyển sưu tầm tem này cũng dần biến mất trong trí nhớ của anh, không nghĩ đến ngày này hai mươi năm sau, xuất hiện trong phòng làm việc của anh.

Trong lòng Thẩm Chi Việt chấn động một cái, xoay đầu trịnh trọng nhìn Nhiễm Na.

"Đây là do ai đưa?"

Nhiễm Na đưa một tấm danh thϊếp cho anh: "Là biên tập của tạp chí xã W, cô ấy nói muốn phỏng vấn."

Ba chữ Trình Tư Dư đột nhiên nhảy vào tầm mắt của anh, ngón tay của anh xoa lên mép danh tiếp.

Danh thϊếp và quyển sưu tầm tem bị Thẩm Chi Việt đặt trên bàn, từ trong ngăn kéo anh móc ra một hộp thuốc lá, đốt một điếu ngậm vào miệng.

"Không phải nói muốn cai thuốc sao?" Lâm Kiệt đưa tay cầm một điếu, ánh mắt lơ đãng nhìn tấm danh thϊếp kia, bỗng nhiên giật mình.

"Là Trình Tư Tư đó sao?"

Thẩm Chi Việt gật đầu một cái, phun ra một vòng khói, như sương tản ra, trước mắt tràn ngập mông lung.

"Tôi nhớ, cô bé này là ân nhân cứu mạng của cậu đúng không?"

Ngón tay thon dài của Thẩm Chi Việt kẹp điều thuốc, cầm lấy đặt lên gạt tàn thủy tinh, khẽ búng một cái.

Tàn thuốc lá rơi xuống, một tầng tàn thuốc che đi mặt thủy tinh trong gạt tàn.

Anh chậm rãi đi đến trước cửa sổ, cửa sổ sát đất thật to có thể nhìn thấy sông Tương Tư, tầm nhìn cũng rất rộng rãi.

Khóe miệng Thẩm Chi Việt tràn một nụ cười khổ, như có như không.

"Đúng vậy, chính là em ấy."