Chương 13

Cuối tuần, vườn trường ban đêm, sân thể dục u ám, hai người đứng trên khán đài.Nước mắt trong mắt Trình Tư Dư làm cho lòng Thẩm Chi Việt nhảy dựng.

"Em đến Giang Thành khi nào?"

Trình Tư Dư cố gắng ngừng nức nở: "Tháng trước."

Thẩm Chi Việt: "Em là năm bốn?"

Trình Tư Dư ngước đôi mắt lên, một giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, cô hơi nghi ngờ nói.

"Anh trai biết chuyện của em sao?"

Thẩm Chi Việt dừng lại, hơi nhíu mày nói, “Dựa vào tuổi của em để đoán.”

Trình Tư Dư ồ một tiếng, cúi đầu, mái tóc dài mềm mại cũng rủ xuống, che đi một nửa khuôn mặt của cô.

Lúc này, Thẩm Chi Việt mới dám tùy tiện đánh giá cô, năm nay cô hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn anh năm tuổi.

Cô mang một đôi giày đế bằng, đứng đến cằm anh, hẳn là cao một mét sáu mươi lăm. Tóc dài đen nhánh mềm mượt, làm tôn lên da thịt trắng tinh như ngọc, cần cổ thon dài óng ánh.

Đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp, đôi mắt sinh động yêu kiều hoạt bát, giờ phút này cô đang cúi đầu, hàng mi dài dày rậm cũng che đi con ngươi lay động.

Khóe mắt của Trình Tư Dư vẫn còn vương nước mắt, chìm vào một vòng ánh sáng u ám tối tăm, lấp lánh trong suốt.

Có một khoảnh khắc anh bỗng nhiên hoảng hốt, giống như còn đang ở trong giấc mộng xưa, nhưng cô lại chân thật đứng ở trước mặt anh.

Khi Trình Tư Dư ngước mắt lên lần thứ hai, khóe môi anh đào hồng nhạt gợi lên một nụ cười nhẹ, nhưng đáy mắt rõ ràng vẫn còn nước mắt mờ mịt.

“Có phải mọi người không chào đón em đến hay không?”

Thẩm Chi Việt dời mắt đi, “Không có chuyện đó.”

“Có phải bây giờ anh trai công thành danh toại rồi, thì lập tức cho rằng em đến là vì tiền và danh tiếng hay không.”

Giọng nói của cô dần dần thu nhỏ lại, mím môi, “Nói cho cùng thì hai mươi năm nay, mọi người cũng chưa từng quan tâm đến em.”

“Không phải như vậy.” Thẩm Chi Việt quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, “Bây giờ mẹ còn đang ở nước ngoài, chuyện này em đợi anh từ từ lại nói với bà ấy.”

Trình Tư Dư nhíu mày lại, đương nhiên cô biết Thẩm Nhược Bạch đang ở nước ngoài, tối hôm qua cô mới đăng nhập vào ứng dụng mạng xã hội xem động thái của bà Thẩm.

Bức ảnh chụp đạt được giải thưởng thiết kế lớn kia của Thẩm Chi Việt, là cô lưu lại từ chỗ của Thẩm Nhược Bạch.

Lúc ấy bà Thẩm có viết một câu ở dưới, đứa con trai đáng để tôi kiêu ngạo.

Còn về một đứa con gái ruột khác, hẳn là bà ấy đã sớm không còn nhớ rõ nữa.

“Còn anh…” Thẩm Chi Việt dừng lại, giọng nói rất trầm ổn, không cảm nhận được cảm xúc dao động, “Anh rất chào đón em xuất hiện.”

Trình Tư Dư không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, anh thật sự đúng là như vậy, hay là do che giấu quá tốt?

Cô đã từng xem qua video diễn thuyết của Thẩm Chi Việt, ở một hội trường rộng lớn, anh đối mặt với mấy trăm người dưới sân khấu, phát biểu mạch lạc rõ ràng bình tĩnh.

Gần như không có gì khác với bây giờ, làm cô mơ hồ có chút thất bại.

“Buổi phỏng vấn đó rất quan trọng với em sao?”