Chương 5

Chủ sạp bà cụ Ngô đang cầm một cái quạt lá, ngồi bên cạnh từ từ phe phẩy.

Bên cạnh còn có một máy phát thanh cũ đang phát tiết mục hí khúc, bà ấy thỉnh thoáng còn y y nha nha hát theo đôi câu.

Bà ấy nhìn thấy Trình Tư Dư đi đến, nhiệt tình chào hỏi cô.

"Tiểu Trình, có tạp chí mới đến, cháu có muốn xem thử không?”

Tiếng phổ thông của bà ấy trộn lẫn với tiếng địa phương, nhưng nụ cười lại rất chân thành nhiệt tình.

Dù sao bây giờ người mua tạp chí không nhiều, lại hiếm lắm gặp được Trình Tư Dư người mua mấy quyển trong một tháng.

Trình Tư Dư cười với bà cụ Ngô, cúi người, chọn hai quyển lưu loát quét mã, lại đưa hình ảnh trả tiền cho bà cụ Ngô nhìn.

Khi cô đang ôm tạp chí rời đi, bà cụ Ngô lại kéo cô lại.

Trình Tư Dư kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy bà cụ Ngô nhét vào tay cô hai quả cam.

"Là từ quê hương của cháu đó." Bà cụ Ngô cười nói, nếp nhăn giăng đầy khuôn mặt tươi cười.

Đáy lòng Trình Tư Dư bị kí©h thí©ɧ, bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh bà nội đã qua đời bóc cam cho cô ăn.

Đáng tiếc những kỹ niệm cũ này đã sớm bị bị vùi dậm trong khe hở thời gian, cũng không trở về được nữa.

Cô rũ mắt, nằm chắc cam tròn trong tay.

"Cảm ơn bà Ngô."

Phòng mà Trình Tư Dư thuê cũng ở trong một nhà lầu ngói đỏ tường vàng đã cũ, vào cửa chính chính là nhà bếp công cộng của tất cả phòng, xuyên qua phòng bếp chính là cầu thang đi lên lầu hai.

Nhà có ba tầng, phía trên nhất là một cái gác lửng và sân phơi. Trình Tư Dư ở lầu hai, cùng tầng còn có hai gia đình nữa.

Một gia đình là một đôi tình nhân trẻ tuổi, gia đình còn lại là một người đàn ông trung niên, chủ nhà Lý Nam của cô ở gác lửng trên tầng ba.

Nghe tiếng lên lầu của cô, Lý Nam từ trên gác lửng đi xuống, vừa chơi trò chơi vừa nói chuyện với cô: "Hôm nay công việc như thế nào?"

Thật ra nhà của Lý Nam ở đối diện sông Tương Tư, ở chỗ này ông nội của anh ấy để lại cho anh ấy hai gian nhà cũ.

Khi anh ấy biết Trình Tư Dư muốn tìm nhà ở gần đây, anh ấy đã đưa phòng mà mình đã ở trước kia cho cô, còn mình thì chuyển đến gác lửng lâu không có người ở.

" Cũng được."

Trình Tư Dư không mở cửa, bỏ tạp chí vào trong túi đang đeo, đưa cho anh ấy một quả cam ốc, sau đó bắt đầu bóc quả cam trong tay mình.

Vỏ cam vàng từ từ bị bóc ra, tảng ra một trận mùi thơm thoang thoảng, trong nháy mắt tràn ngập trong hành lang.

Trình Tư Dư lại gỡ mấy sợi trắng nhỏ, nhét một miếng một trong miệng.

Trong nháy mắt chất lỏng trong ven bắn ra trong cổ họng, ngon đến mức làm cô hơi híp mắt.

"Cam ở đâu ra vậy? Ở quê em mang đến?" Lý Nam chơi xong một trò chơi, cất điện thoại di động vào.

Anh ấy lấy cam trước đó bỏ vào túi quần ra, nghiêm túc lột.

"Là bà Ngô ở cửa phố cho."

Lý Nam ăn một nửa, lại hỏi: "Hôm nay cô ấy như thế nào?"

"Cô ấy?" Trình Tư Dư không nhịn được trợn mắt, nhếch miệng nói: "Tại sao anh không chủ động một chút?"

Cô ấy trong miệng Lý Nam chính là Viên Mân, cha của anh ấy và mẹ của Viên Mân là đồng nghiệp, bởi vậy từ nhỏ hai người đã quen biết nhau.

Từ cấp hai Lý Nam đã lặng lẽ thích Viên Mân hơi phóng khoáng kia, nhưng chưa bao giờ tỏ tình với cô ấy.