Chương 6

Lý Nam cười một tiếng, nhét toàn bộ nửa quả cam còn dư lại vào miệng.

"Anh sợ một khi anh chủ động, ngay cả quan hệ hiện tại cũng biến mất."

Nếu biết hy vọng mỏng manh, cần gì phải mạo hiểm biến hai người thành người xa lạ không lui đến cho đến khi chết già.

Ít nhất bây giờ, anh ấy có thể nhìn thấy cô ấy, có chút khoảng cách nhưng lại cách không xa.

Trình Tư Dư hơi thở dài: "Cô ấy vô cùng tốt, mỗi ngày đều rất hăng hái, chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Lý Nam căng thẳng hỏi.

Trình Tư Dư nghiêng đầu qua, giống như suy nghĩ lại chuyện của buổi sáng.

“Buổi sáng lúc họp, cô ấy không ăn sáng, uống liền bốn ly cà phê đen."

Lý Nam nghe vậy, im lặng chốc lát, mới thấp giọng nói: "Thói quen không ăn sáng của cô ấy từ cấp ba đã có rồi."

Trình Tư Dư dựa vào cửa, hồi lâu không nói gì.

Lý Nam lấy điện thoại di động ra, chuyển cho Trình Tư Dư một nghìn đồng: "Em có thể giúp anh..."

Trình Tư Dư biết ý của anh ấy, trực tiếp nhận tiền.

"Có thể thì có thể, nhưng không thể mỗi ngày đều làm như vậy, nếu không cô ấy sẽ cảm thấy kỳ lạ."

Lý Nam gật đầu một cái, thở dài: "Được ngày nào hay ngày đó."

Lý Nam xoay người lên lầu, cũng không có nghe được câu nói nhẹ nhàng kia của Trình Tư Dư

"Hình như em có chút hâm mô cô ấy."

Cô hâm mộ Viên Mân có nhiều người yêu thương như vậy, mà cô lại không có ai cả.

Chất lỏng của quả cảm làm ướt lòng bàn tay, thấm vào vết thương do móng tay tạo thành, đau xót ấy từ từ lan tràn ra.

Bóng đêm mới vừa dâng lên, trắng sáng sao thưa, toàn bộ bầu trời đều bị ráng chiều chiếu sáng.

Cô dựa vào tượng của hàng lang lộ thiên, đèn trên đỉnh đầu còn chưa mở, vừa u ám vừa yên lặng.

Một luôn ánh trăng màu bạc chiếu xuống mái hiên ngói đỏ thẳm, đánh vào khuôn mặt tràn đầy điểm tĩnh của Trình Tư Dư.

Chứng kiến Lý Nam hèn mọn thầm mến, tâm trạng của cô giống như miếng cam trong miệng, bên trong ngọt ngào mơ hồ có vị chua.

Trình Tư Dư yên lặng trong chốc lát, chợt nghe đối diện có tiếng mở cửa kẻo kẹt.

Cửa gỗ vừa dày vừa nặng mở ra một cái khe hở, trái tim của cô căng thẳng một chút.

Cô vội vàng vươn tay vào trong túi sách mở rộng, nắm chặt một món đồ.

Lúc ngẩng đầu cô đối diện với một đôi mắt đυ.c ngầu sau cánh cửa, là người đàn ông trung niên sống một mình, Chung Lực.

Cô cừng đờ gật đầu với ông ta, ở sau cửa Chung Lực phát ra tiếng cười khàn khàn, quái dị không nói nên lời, lại chợt đóng cửa lại.

Trình Tư Dư vội vàng xoay người, móc chìa khóa mở cửa ra, chen vào cửa đóng lại, động tác liền một mạch.

Cô không có lập tức mở đèn, mà là đứng dựa lưng vào cửa hít thở.

Tay nắm chặc dần dần buông lỏng, trong lòng bàn tay là bình xịt hơi cay.

L*иg ngực phập phồng của cô từ từ lắng xuống, đặt đồ đạc lên trên ghế salon, lại đi tới sân thương bên ngoài.

Phòng ở hướng Tây, cửa sổ vừa lớn lại sáng ngời, còn lưu lại hơi nóng mê hồ.

Sàn gỗ cũ màu đen, phát ra tiếng kẽo kẹt ở dưới chân của cô.

Cô chỉ thuê có một gian phòng, là cái loại vào cửa là có thể nhìn thấy giường, nhưng lại có được một cái sân thượng lớn.

Chính bởi vì có cái sân thượng này, làm cho cô lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, quyến định thuê gian phòng này.

Cô đặt bàn ghế trên sân thượng, bình thường ăn cơm hay làm việc đều ở chỗ này, còn mua mấy chậu cây đặt ở bên cạnh nữa.