Chương 7: Lộ viễn khách điếm

Đêm mười hai không có đại sự gì đặc biệt xảy ra.

Bởi vì đã xảy ra chuyện hai người mất tích, từ lúc bắt đầu chuyện ma quái vào ngày năm tới nay là lần đầu tiên có người bị xâm phạm, hơn nữa thất tung!

Một đêm không có tiếng nói chuyện.

Trên hoang sơn bước bước kinh tâm.

Trong khách điếm tấc tấc cẩn trọng.

Đêm mười hai vô sự.

Ngày mười ba hữu sự.

Chuyện gì?

Có người chết.

… người chết!?

Từ khi gặp chuyện không hay tới nay lần đầu tiên có người chết.

Người chết phát sinh vào ban ngày.

Những người còn lại trong khách điếm đương nhiên rất kinh hoảng nhưng giữa ban ngày ban mặt, ánh sáng chói chang bọn họ nói chung không cảm thấy sợ hãi cho lắm … điều các nàng sợ chính là vào ban đêm quỷ mị u ám, tùy thời bất ngờ bị hành hung.

Không nghĩ tới chuyện hao tổn nhân thủ lại phát sinh ban ngày.

Hơn nữa chuyện còn phát sinh vô cùng kinh khủng.

Khi đó, Hồ Kiêu cùng Trương Thiết Thiết đang nấu ăn trong bếp.

… kể từ khi xảy ra quái sự Diễm Mộng đã hạ lệnh ‘Người nào cũng không được một mình hành sự. Ít nhất hai người ở chung một chỗ mới được rời khỏi khách điếm.’

Lúc đó Hồ Kiêu, Hồ Kiều mới nhìn thấy nữ quỷ phi hành, Hồ Kiêu đi hỏi Độc Cô Nhất Vị đang làm gì lúc đó cũng phải tìm Hồ Kiều đi cùng.

… nhưng không biết tại sao Hồ Kiều đã thất tung!

Sau ngày mười hai, nhất là sau khi có hai người mất tích, lệnh không ở một mình càng nghiêm ngặt.

Vốn Ngôn Trữ Trữ cũng ở trong phòng bếp.

Nhưng nàng vừa tới hậu viện sơ chế thức ăn.

… gà vịt chết sạch đã không có thịt ăn chỉ còn lại có hai con ngựa chưa bị độc chết nhưng các nàng không ăn được thịt ngựa. May là hậu viện trồng rất nhiều loại rau dưa, người trong khách điếm người không thể làm gì khác hơn là buộc phải ăn chay.

Trương Thiết Thiết vì chuyện đó còn nói đùa:”Thế cũng tốt! Ta chỉ còn nước không ăn thịt mới có thể ốm đi thôi!”

Hà Văn Điền trêu nàng một câu:”Ốm cũng vô dụng mà thôi, bộ dạng cô lớn như thế ai mà thèm lấy! Ăn chay không khiến cho xương cô nhẹ đi chút nào đâu!”

Trương Thiết Thiết nổi đoá:”Chỉ một mình cô có lợi thôi đấy! Cô mới là ăn gì cũng vô dụng, thân nữ nhi như cô ăn xong lớn lên chẳng khác một xú nam nhân!”

“Tôi giống như xú nam nhân cũng không sao!” Hà Văn Điền cũng không vừa:”So với cô thì ngay cả xú nam nhân cũng còn thơm hơn phân nửa đấy! Ha .. ha …”

Các nàng vốn còn đang muốn tranh cãi tiếp tục nhưng Thiết Bố Sam bỗng như âm hồn bất tán hiện ra giữa hai nàng.

Các nàng lập tức che mũi giải tán lập tức.

… có ai có thể thối hơn so với Thiết Bố Sam ?!

Huống chi, Thiết Bố Sam bình thường là người chịu trách nhiệm thi hành mệnh lệnh của Diễm Mộng tiểu thư Tôn lão bản, hắn điều giải tranh chấp, hóa giải xung đột. Hắn tới còn không tản ra chẳng lẽ muốn đợi Diễm Mộng phát hỏa, nổi giận sao?

Mọi người đành phải xuống nước.

Hà Văn Điền dọn dẹp bàn thờ, dâng hương thổ địa.

Trương Thiết Thiết quay lại phòng bếp rửa nồi, đốt lửa.

Khi Ngôn Trữ Trữ đến hậu viện hái rau Lý Tinh Tinh đang ở phía trước giặt quần áo, mọi người phân chia nhau làm việc.

Vì vậy lúc chuyện xảy ra cũng chỉ có Trương Thiết Thiết cùng Hồ Kiêu trong bếp.

Hồ Kiêu đang thái rau.

‘Xoạt!’ một tiếng xắt một đoạn.

‘Phụp!’ một tiếng đứt một khúc.

Nàng thái rau rất ưu nhã, rất nhanh.

Lưu loát.

Dao nàng thái rau được mài rất bén.

Sáng ngời.

Nàng vốn đang hát nho nhỏ một khúc ca đột nhiên ‘Á!’ một tiếng, phân thần, tay phải đánh rơi dao rớt xuống thớt gỗ phát ra tiếng “Lạch cạch!”, tay trái giữ chặt huyệt Thái Dương, người hơi run rẩy.

Trương Thiết Thiết chạy đến đỡ nàng.

“Sao thế?”

Nàng hỏi.

Hồ Kiêu lắc nhẹ đầu, sắc mặt đỏ bừng, Trương Thiết Thiết ngó thấy tay trái nàng bị cứa một đường, máu đang ứa ra.

Trương Thiết Thiết xót xa gắt lên:”Sao cô không cẩn thận thế!”

Hồ Kiêu đỏ mặt nói:”Không cần gấp gáp, tôi không có chuyện gì!”

Trương Thiết Thiết biết Hồ Kiêu vì tỷ muội tình thâm nên phân tâm cũng không mắng nàng bèn nói:”Ta đi lấy thuốc cầm máu thuốc cho cô, cô khoan làm tiếp đã!”

Hồ Kiêu gật đầu, đúng là nàng cảm thấy có chút khó khăn nói:”Không có gì đáng ngại, cô không cần lo quá!”

Trương Thiết Thiết đi lấy thuốc, bởi vì phòng bếp cách gian chính khách điếm khá xa (để tránh khói lửa, bếp núc ảnh hưởng đến khách nhân) lại vừa lớn vừa rộng rãi. Các nàng ví đây như là một khách điếm khác.

Lộ viễn khách điếm,

Trương Thiết Thiết hành động rất nhanh.

Nàng lấy thuốc cầm máu rất nhanh chóng đã quay về Lộ viễn khách điếm.

Vừa vào trong bếp, nàng bị cảnh tượng trước mắt doạ cứng người!

Trong bếp không có người ngoài.

Vẫn chỉ có một mình Hồ Kiêu.

Một mình nàng.

Đáng sợ là ở chỗ nàng chỉ có một mình trong đó.

Lúc Trương Thiết Thiết gặp nàng, nàng đang cắt chính nàng!

… từng dao cắt chính mình.

Chính xác một chút mà nói là từng dao từng dao băm, chém trên người mình.

Khi đó toàn thân nàng đầy máu, trên người không một miếng thịt nào lành lặn nhưng nàng rất tỉnh táo, một mặt ánh mắt vô quang, miệng lẩm ba lẩm bẩm (tựa như Độc Cô Nhất Vị trước lúc mất tích?) một mặt dường như bị trúng tà cắt thịt chính mình, từng dao từng dao, một dao lại một dao, tuyệt không run tay, tuyệt không đau lòng.

Giống như những thứ thịt xương kia không phải thuộc về nàng.

Cực kỳ khủng khϊếp.

Trương Thiết Thiết có lớn gan, vóc người có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể thét lên một tiếng chói tai!

Nàng hét lớn đám người Diễm Mộng tự nhiên nghe thấy.

Nhưng lúc các nàng chạy tới (khinh công các nàng đương nhiên không tệ, nhưng Lộ viễn khách điếm cũng danh bất hư truyền, đường quả nhiên rất xa!) toàn thân Hồ Kiêu đã bị chém, băm đến thất linh bát lạc, ánh mắt mơ hồ, hết thuốc chữa!

Hồ Kiêu không phải chết do bị gϊếŧ.

Nàng tự sát mà chết.

… nhưng cách nàng tự sát thật kinh tâm động phách.

Cái chết của nàng chấn động nhân tâm.

Cũng khiến quân tâm rúng động.

Mọi người trong một khoảng thời gian ngắn mất đi ý chí chiến đấu chỉ còn sự sợ hãi.

Điều các nàng sợ hãi chính là:

Đối thủ của các nàng không phải địch nhân.

Mà là chính mình.

… Độc Cô Nhất Vị tự mình thất tung, Hồ Kiều cũng tự thân mất tích mà nay Hồ Kiêu lại tự mình điên cuồng chém gϊếŧ chính mình, giống như với bản thân mình có cừu oán sâu nặng!

Địch nhân xem ra không chỉ ở bên ngoài mà đã vào bên trong.

… trong thân thể.

Trong lòng!

Đêm dài đằng đẵng.

Hoang sơn u ám.

… địch nhân tựa như là bóng đêm, lấy màu đen như tấm lưới vô hình siết chặt lấy các nàng.