Chương 1.2: Làm gái

Lúc Chu Tuệ bước lên thang cuốn đi tới tầng hai, có thể cảm nhận được ánh mắt từ mọi hướng, cô có chút xấu hổ, nhưng vừa nghĩ đến em gái, cô lại nghiến răng đi về phía trước.

Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ không có cửa, vốn dĩ ban đầu đây là cửa hàng bán quần áo, trên mặt đất có đặt một chiếc ghế sô pha dài, một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, bên cạnh có mấy kệ hàng của siêu thị, trên đó xếp đầy đồ ăn.

Người đàn ông giống như đang ngủ, hai mắt nhắm lại, một tay chống lên mi tâm, tay kia đặt trên ghế sô pha, đôi chân dài cong lên, rất thư thái.

Chu Tuệ đợi vài giây, thấy người đàn ông vẫn không hề nhúc nhích, quả thật là đang ngủ, cô liền hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới kệ gần nhất, vươn tay lấy một túi bánh mì.

Nước uống được xếp ở dưới đất, cô ngẩng đầu nhìn về phía ghế sô pha, đối phương vẫn chưa tỉnh, cô cẩn thận từng bước đi tới lấy nước, nhưng nước chưa kịp tới tay cô đã bị một người đàn ông phía sau túm lấy.

Cô sợ đến mức tim như ngừng đập, đột ngột quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông mập mạp, khuôn mặt sáng bóng, đôi mắt nhỏ quét qua người cô một lượt, sau đó hét lên với người đàn ông trên ghế sô pha: "Dồ cũng đều bị người ta trộm rồi, mày vẫn còn ngủ được sao."

Người trên sô pha thu cánh tay lại, quay đầu nhìn, vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt có chút lười biếng, thậm chí còn không nhìn rõ người, liền quay đầu đi về phía ghế sô pha, nói với tên béo kia: "Đừng ồn ào."

Tên mập chửi thề một tiếng, không để ý tới đối phương nữa, quay đầu nhìn Chu Tuệ nói: "Biết quy tắc chứ?"

Chu Tuệ nhìn hắn một cái nhục nhã, gật đầu.

“Biết còn ăn trộm đồ?” Tên mập nhìn cô đùa cợt: “Muốn bán da^ʍ?”

Trong người Chu Tuệ sinh ra một chút dũng cảm, cãi lại nói: "Có người sắp chết đói, các người có đồ ăn thì nên chia cho mọi người, thay vì dùng phương thức giao dịch hèn hạ như vậy!"

"Đưa cho các người, sau đó thì sao? Chúng tao ăn gì?" Người đàn ông mập mạp vỗ vai cô: "Cô không biết bây giờ đồ ăn so với mạng người còn quý hơn sao, dưới lầu còn có một tên phú nhị đại mỗi ngày bỏ ra hai mươi vạn mua đồ ăn của bọn tao, còn phải nịnh nọt bọn tao, bọn đàn bà chúng mày chỉ cần nằm ở đó hưởng thụ, mày còn chỗ nào không vừa ý?"

Chu Tuệ tức giận đến mức cả người run lên, hận không thể tát cho hắn một cái.

Tên đàn ông mập mạp cầm lấy túi bánh mì trong tay cô, cười hỏi cô: "Túi bánh mì này, cô cần hay là không?"

Chu Tuệ vung tay lên, cô nên tát cho hắn một cái, sau đó tiêu sái rời khỏi đây, cho dù có phải đói chết, cô cũng không muốn để bản thân mình phải làm chuyện như vậy.

Nhưng mà, em gái của cô sắp chết đói.

Cô hít sâu một hơi, nhưng không có cách nào kìm lại được nước mắt, đưa tay lên nhận lấy túi bánh mì, cắn răng nói: "Cần."