Chương 23: Xứng đôi?

Không gian xung quanh yên tĩnh, Lý Quý đang ngồi thưởng thức bia bên cạnh còn có một đống lửa nhỏ được cô đốt lên để sưởi ấp, đêm xuống trong rừng rất lạnh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên nhìn thoáng qua quả nhiên như cô dự đoán là Lisa nhắc nhở cô ngày triển lãm tranh sắp đến. Cô nhanh chóng ngắt điện thoại.

Lại một lần nữa điện thoại vang lên nhưng khi nhìn đến tên hiển thị mày cô giãn ra, trên môi nở nụ cười ôn nhu.

“Chào buổi tối, em đang làm gì đấy?” Vũ Đình ngồi dựa vào tủ đầu giường.

“Chào buổi tối, em đang ngắm trăng. ‘ Đêm nay trăng thật đẹp ‘ “ lời nói của Lý Quý còn mang theo ý cười, nếu như tinh ý nhận ra thì đây cũng là một lời tỏ tình.

Nghe ra được ý cười của Lý Quý, Hàn Vũ rời giường đến cạnh cửa sổ ngước lên nhìn bầu trời đêm đúng vậy ánh trăng rất đẹp.

Thấy người kia không trả lời Lý Quý khẩn trương: “Có thể cuối tuần em không về.”

Mãi mê thả hồn vào tâm tư Vũ Đình quên mất mình đang nói chuyện cùng Lý Quý, nghe cô nói không về cô lạnh giọng hỏi: “Tại sao?” nhấn mạnh câu hỏi.

“Chị nhớ em có nói sẽ đi xem triển lãm tranh không? Hôm ấy sẽ bắt đầu.” rất nhanh đưa ra câu trả lời hợp lý.

À ra là vậy, ý khoan đã hình như ngày đó mình được nghỉ một ngày không có cảnh quay



“Chị có thể đi cùng không?”

Chưa kịp để người kia trả lời cô liền bổ sung :

“Ngày đó chị rảnh, với lại chị cũng thích tranh nên cũng muốn xem.”

Đương nhiên là được rồi sao có thể từ chối nữ thần nhà mình cơ chứ.

Lý Quý: “Được a, cuối tuần gặp lại, ngủ ngon.” lại là một đêm thật vui vẻ.

Vũ Đình: “Ngủ ngon.”

.

.

.

Rất nhanh ngày cuối tuần cũng đã đến. Lý Quý đang trên đường đi đến nơi diễn ra triển lãm, trước khi bắt đầu đi chuyển cô và Vũ Đình đã nói chuyện điện thoại với nhau.

Trước khi đi qua chỗ triễn lãm Lý Quý đã mang các bức tranh mình vẽ gói lại kĩ càng giao cho trợ lí của Trần Thanh mang đi, sau đó gọi cho người bên chỗ mướn xe cắm trại đến nơi diễn ra triển lãm lấy xe.

Vài giờ sau, cuối cùng cũng đến nơi xe được đỗ trong bãi đậu xe, sau khi giao xe cho bên nhân viên của nhà xe.

Cô đi đến nơi xe của Vũ Đình đang đỗ.

Từ xa Vũ Đình ngồi trong xe đã nhìn thấy cô đang tiến lại gần.

Cô mở cửa bước xuống xe, vẫy tay gọi Lý Quý. Vì là ngày nghĩ cô bảo Tiêu Tiêu nghĩ ngơi không cần đi theo nên đã tự lái xe bảo mẫu mà công ty cấp để di chuyển khi quay phim đến đây.

Vũ Đình diện cho mình quần áo đơn giản đi kèm với kính râm và nón che đi một phần gương mặt của cô, nếu chỉ lướt qua thì không thể nhận ra ngay được.

Nhìn lại Lý Quý mặc một chiếc áo sơ mi trắng quần jeans đen, trên tay cầm theo áo khoác da rất phong cách cũng dội mũ và mang kính, thoạt nhìn hai người rất xứng đôi.

Lý Quý bước nhanh về phía Vũ Đình, cố gắng đè nén xúc động lại, từ giây phút thấy Vũ Đình cô đã muốn nhào đến ôm lấy người ta rồi. Nhìn thấy Vũ Đình chỉ đi có một mình Lý Quý không an tâm giọng điệu quan tâm, lo lắng, kèm theo trách cứ:

“Chị đi một mình? Tiêu Tiêu đâu sao cô ấy không đi cùng chị? Như vậy nguy hiểm lắm, nhở giống như lần trước thì làm sao?” Vừa dứt lời cô cảm thấy xấu hổ, từ khi ở cùng Vũ Đình mình nói nhiều hẳn ra.

Vũ Đình vẻ mặt tràn đầy ý cười khi được ai đó quan tâm “ Chị cho em ấy nghỉ một ngày đi chơi rồi, không phải có em ở đây sao chị không sợ nha.”

Nghe cô nói rất đắt ý nga hình như mình quá dựa dẫm vào Lý Quý rồi, không biết em ấy có nhớ mình không, mình muốn ôm em ấy quá đi mất.

Đôi bên qua lại vài câu rồi cả hai cùng nhau đi vào thang máy đi chuyển lên khu vực tổ chức buổi triển lãm.

Buổi triển lãm tranh của họa sĩ Lisa quả thật rất hoành tráng, không chỉ có sự góp mặt của các nhà báo, phóng viên, còn có những nhân vật nổi tiếng có niềm đam mê với tranh, các họa sĩ trẻ tuổi….

Đương nhiên nhân vật chính là Lisa, mọi người không khỏi mong chờ sự xuất hiện của cô.

Bên cạnh đó còn có một khách mời đặt biệt là William thầy của cô một nhân vật được xem là huyền thoại về tranh cũng có mặt.

.

Các cô lên đến nơi, buổi lễ khai mạc đã diễn ra sắp xong, đứng nhìn xung quanh một chút rồi đi xem tranh.

.

.

.