Chương 28:

Nghiêm Quân Vũ nằm trong bệnh viện quan sát hai ngày, xác định không có bất cứ vấn đề gì mới về trường học, vừa vặn kịp giải đấu dị năng giả. Hắn cùng Nghiêm Bác ngồi ở ghế trọng tài, nhìn đội ngũ tuyển thủ chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra trước khi vào sàn đấu.

“Mấy ngày gần đây, Âu Dương đại thiếu gia một khắc không yên, lên mạng mắng Âu Dương Đoan Hoa tới tới lui lui vô số lần, quấy cho diễn đàn chướng khí mù mịt. Tất cả mọi người đang chờ xem trò hề của cậu ta đây. Cậu nhìn này, tỷ lệ cược đã lên đến 1:90, còn đang có xu hướng tăng lên.” Nghiêm Bác nhấn nút trên cổ tay mình.

Nghiêm Quân Vũ lại nhìn chằm chằm dưới khán đàn, mắt khi sáng rực khi tối sầm, biểu cảm khó dò.

“Đó là Kỳ Trạch?” Hắn chỉ vào một bóng lưng thon dài dẻo dai.

Nghiêm Bác không quá biết Kỳ Trạch, đợi nửa ngày không thấy người ta quay đầu, thế là chần chờ đáp, “Chắc không phải, tôi nhớ Kỳ Trạch không cao như vậy. Cậu hỏi cậu ta làm gì?”

Nghiêm Quân Vũ dời mắt, chầm chậm thở ra, “Không sao, đột nhiên có cảm giác quen quen.” Dứt lời, hắn nhìn xuống khán đài lần nữa, Âu Dương Diệp và thiếu niên đã đi đâu không thấy.

Kỳ Trạch không có ý định dây dưa cùng Nghiêm Quân Vũ, tránh được thì cứ tránh. Cậu cùng Âu Dương Diệp tìm một góc không người trò chuyện.

“Kỳ thiếu, cậu thấy cái máy to to đặt chỗ cửa đó không? Mỗi thí sinh dự thi trước khi lên võ đài phải bước qua nó, thế là trắc ra loại hình và đẳng cấp dị năng, vũ khí mang theo cũng phải quét hình, cấp bậc quá cao thì không thể cầm lên sàn đấu. Kỳ thiếu, đừng nói là tôi tạch ngay cửa ải này nhé? Mất mặt lắm!”

“Thời điểm kiểm tra cậu đặt tay lên chuôi kiếm, đẩy nội khí vào, để nó thức tỉnh. Vững tâm tiến về phía trước, không có vấn đề gì đâu.” Kỳ Trạch ung dung nói, “Kiếm rời khỏi tay cậu sẽ chỉ còn là vũ khí thuộc tính uy lực sơ cấp, không cần phải lo.”

Âu Dương Diệp yên tâm, dặn bảo vệ dẫn Kỳ thiếu tới ghế lô mình đặt riêng rồi mới đi xếp hàng. Rất nhiều dị năng giả tỏ thái độ khinh thường khi chạm mặt cậu ta, Âu Dương Đoan Hoa lại cười cười với cậu ta, biểu hiện thân thiện rõ ràng ấy được camera ghi lại, phóng to trên màn hình toàn tức trên cao, đổi lấy tràng pháo tay vang dội và tán dương của khán giả.

“Cậu xem, hai anh em kẻ tâm cơ thâm trầm, kẻ tùy tiện xốc nổi, đặt cùng một nơi mà so, ai thua ai thắng vừa nhìn là rõ. Chẳng trách Âu Dương Đào coi trọng Âu Dương Đoan Hoa hơn.” Nghiêm Bác lắc đầu than thở, “Cũng chẳng biết ai bố trí, lại sắp xếp hai người họ cùng bảng đấu. Là dị năng giả cấp bốn, thực lực Âu Dương Diệp không yếu, nhưng kết quả kiểm tra của Âu Dương Đoan Hoa vừa ra, còn không vả vào mặt cậu ta đau điếng?”

“Đẳng cấp cao thấp không có nghĩa gì. Thời điểm tôi ở cấp ba đã khiêu chiến vượt cấp dị năng giả cấp sáu.” Giọng Nghiêm Quân Vũ bình thản.

“Nhưng cậu ta lại chẳng phải cậu. Tiềm lực của cậu tới 3S, cậu ta được bao nhiêu?” Nghiêm Bác nhìn xuống sân khấu, mặt gã trở nên chăm chú, đến phiên anh em nhà Âu Dương rồi.

Âu Dương Diệp đi qua thiết bị kiểm tra, sau đó cởi trường kiếm bên hông xuống, đặt vào một cái hộp trong suốt. Không tới hai giây, máy cho kết quả, màn ảnh to treo trên đỉnh đầu khán giả cùng lúc hiện thông tin, gây nên những tiếng xôn xao. Không thể nào ngờ, Âu Dương Diệp lại là dị năng giả cấp bốn sơ giai, còn là dị năng giả song hệ phong hỏa!

Và càng khiến người ta bàng hoàng hơn: Tiềm lực của cậu chàng được thiết bị kiểm tra mô tả bằng ba dấu chấm hỏi đỏ tươi, tình huống như thế trước đây chưa bao giờ phát sinh.

“Chuyện gì vậy? Tại sao máy không đo ra?” Nghiêm Bác hoảng hốt, “Hồi đó cậu kiểm tra dị năng bằng loại máy này, còn tra ra mức tiềm lực 3S mà, không lý nào đến phiên Âu Dương Diệp lại mất tác dụng. Lẽ nào tiềm lực cậu ta vượt khỏi phạm vi kiểm tra? 4S? 5S? Không thể, tuyệt đối không thể!”

Mắt Nghiêm Quân Vũ cũng lộ nét kinh ngạc, lập tức xuống bàn trọng tài, tiến về phía trung tâm hỗn loạn. Về phần thanh trường kiếm bị phán định là vũ khí thuộc tính bậc sơ cấp thì đã sớm bị tất cả mọi người quên lãng.

“Úi tía má ơi, tiềm lực quá cao, đánh giá không ra luôn á!” Âu Dương Diệp thần thái hiển nhiên đeo Phong Lâm Hỏa Hải lại bên hông, cảm thán với vẻ cực kỳ khoái trá.

“Yêu cầu cậu ta đi lại lần nữa.” Nghiêm Quân Vũ hạ lệnh cho nhân viên kiểm tra, bỗng nhiên lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả: Cảnh tượng này tựa hồ đã gặp ở đâu đó, quá quen thuộc!

Mặt Âu Dương Diệp đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, “Có đi trăm lần kết quả cũng như vậy thôi.” Lời thì hống hách, nhưng vẫn cam chịu tới lui thêm hai bận, chỉ vào những dấu hỏi không ngừng nhá lên, “Nhìn thấy chưa, cái này gọi là tiềm năng vô hạn! Máy móc có thể cho kết quả sai lầm hay sao? Không tin mấy người để Âu Dương Đoan Hoa thử coi!?!”

Nhìn thấy Nghiêm Quân Vũ còn sống sờ sờ, cậu ta chẳng có lấy nửa phần ước ao ghen tị. Nhà ngươi cứ giả vờ khốc đi! Khốc thế khốc nữa cũng ảnh hưởng éo gì được Kỳ thiếu? Làm éo gì nổi? Một đống thịt băm lúc ấy, không nhờ Kỳ thiếu thì đã sớm bị thiêu thành đống tro tàn. Vừa nghĩ vậy, Âu Dương Diệp chợt cảm thấy thật sảng khoái.

Sắc mặt Âu Dương Đoan Hoa xếp phía sau cậu ta, muốn dùng đẳng cấp nghiền nát cậu ta, trở nên hết sức khó coi. So cùng ba dấu chấm hỏi đỏ tươi, tiềm lực cấp S thật sự không đáng chú ý. Dấu chấm hỏi mang hàm nghĩa gì, ai có cách nào giải thích? Nhưng chắc chắn chẳng thể nào là tiềm lực quá thấp không thể đánh giá. Bởi kỹ thuật áp dụng trên dụng cụ là phương pháp đo lường năng lượng tiên tiến nhất tinh hệ Hắc Nhãn, dị năng giả từ cấp 3S trở xuống đừng hòng thoát khỏi con mắt dò của nó.

Nghĩ tới đây, Âu Dương Đoan Hoa cắn răng: “Huấn luyện viên, máy đo này nhất định là trục trặc rồi! Hay đổi một cái mới đi?”

“Đổi bao nhiêu cái cũng như nhau thôi. Muốn cù nhây đúng không? Tôi theo tới cùng!” Âu Dương Diệp dứt khoát ngồi xuống, vắt chéo hai chân.

Khán giả, trọng tài, người dự thi, ban tổ chức… Nhất trí yêu cầu đổi sang máy mới, Nghiêm Quân Vũ đương nhiên không cản trở, còn sai người chuẩn bị hẳn mấy bộ cho chắc. Có điều mặc kệ Âu Dương Diệp đi qua đi lại bao nhiêu lần, kết quả vẫn không thay đổi, ba dấu chấm hỏi bắt mắt chớp nháy liên tục trên màn ảnh lớn, đâm vào khiến mắt phát đau.

“Còn kiểm nữa không?” Âu Dương Diệp xòe tay, bản mặt cực kỳ muốn ăn đòn.

Ngồi trong phòng VIP, Lý Dục cười cười nhìn sang Âu Dương gia chủ, “Anh đoán thử xem Tiểu Diệp nhà tôi tương lai sẽ là đẳng cấp nào? Vượt qua Nghiêm thiếu chủ được không?”

Thái dương Âu Dương Đào mơ hồ nhảy ra một sợi gân xanh, bên ngoài lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, “Lời này ai dám nói chắc? Phải xem nó cố gắng đến đâu. Có điều dùng thực lực trước mắt, muốn đoạt giải quán quân chỉ e rất khó khăn. Quá nhiều người đẳng cấp vượt xa nó.”

Lý Dục không cho là đúng, “Đẳng cấp cao thấp không phải là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá năng lực, không thì cử hành giải đấu võ thuật làm gì? Kéo luôn một cái máy đo vào làm trọng tài, căn cứ kết quả kiểm tra chọn ra quán quân chẳng phải dễ dàng hơn sao?”

“Lời này quá đúng. Nhớ lần đầu Nghiêm thiếu chủ tham gia giải đấu mới mười hai tuổi, dị năng cấp ba, lại khiêu chiến vượt cấp dị năng giả bậc sáu, còn chiến thắng thuyết phục. Khi đó ai có thể ngờ quán quân sẽ là anh ta? Cho nên gặp chuyện đừng vội đoán bừa, cẩn thận đá vào tường sắt.” Gia chủ Hải gia cười ha hả. Kể từ sau lần ồn ào với Mạnh gia, ông cực kỳ không ưa Âu Dương gia ỷ thế hϊếp người. Không có Âu Dương Đoan Hoa làm chỗ dựa sau lưng, Mạnh Dao sao dám lớn lối như vậy?

Mạnh gia chủ muốn phản bác, lại bị Âu Dương Đào ra hiệu câm miệng. Bây giờ nói gì cũng là vô nghĩa, tiếp tục xem so tài đi. Ai thua ai thắng, sau bốn ngày tự nhiên sẽ rõ.

Giữa trường đấu, mấy chiếc máy luân phiên thay đổi, kết quả trước sau không khác. Âu Dương Diệp gõ tay lên bàn thành nhịp, đầy vẻ thiếu đánh, “Xin mời tiếp tục kiểm tra, muốn bao nhiêu lần cũng được.”

Đám dị năng giả lúc này mới xếp hàng lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Diệp đều trở nên cực kỳ thận trọng. Một kẻ tiềm lực khó lường đến mức máy móc còn tính không ra, tương lai sẽ lên tới tầm cao nào? Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, nhưng có thể ước lượng vài phần khi lên võ đài.

Âu Dương Diệp đắc ý hồi lâu mới dần dần bừng tỉnh, không nhịn nổi một câu “Má nó!” tự chửi. Cậu ta vốn định ẩn giấu thực lực, sau đó nhân lúc người ta không để ý giả heo ăn hổ, nhưng bây giờ, mọi kế hoạch đều ngâm nước. Dựa vào mức tiềm lực thần bí này, đối thủ nào gặp cậu ta lại chẳng dốc toàn lực ứng chiến? Vốn chỉ là hình thức thi đấu đơn giản, lại bị Phong Lâm Hỏa Hải thăng đến cấp bậc địa ngục, có còn biện pháp nào làm người ta sốt ruột hơn nữa không đây?

Cậu chàng vội vàng ngẩng đầu hướng ghế lô riêng lầu ba nhìn lại, coi ánh mắt như bồ câu nhắn gửi thư cầu cứu.

Kỳ Trạch hai tay đút túi đứng bên cửa sổ, môi đỏ hơi nhếch, vô cùng thoải mái thản nhiên. Thấy rõ biểu tình Kỳ thiếu, Âu Dương Diệp nháy mắt bình tâm, vuốt ve Phong Lâm Hỏa Hải, ngồi trở lại bàn chờ cơm. Bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra, giọng nói trầm thấp vang lên, “Thanh kiếm này rất đặc biệt, cho tôi nhìn chút được không?”

Âu Dương Diệp giật mình, quay đầu thấy người tới là Nghiêm Quân Vũ, tim bất giác đập vào l*иg ngực bình bình. Nhưng ngoài mặt cậu ta không lộ chút bất thường, thoải mái tháo kiếm đẩy tới, “Vũ khí thuộc tính sơ cấp, không có gì đặc biệt.”

Nghiêm Quân Vũ nắm chặt cán kiếm, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve dòng cổ văn khắc trên thân kiếm, hỏi, “Chúng có nghĩa là gì?”

Đó là tộc huy Kỳ thiếu, mỗi khi chế tạo ra thứ gì, cậu đều khắc lên bốn chữ này. Nhưng ý nghĩa của chúng thì ngay cả Âu Dương Diệp cũng không rõ ràng, vì vậy lắc đầu nói, “Lúc mua đã thấy, hẳn là nhãn tên của thương hiệu nào đó.”

“Không phải nhãn hiệu.” Giọng Nghiêm Quân Vũ bình tĩnh, “Theo tôi biết, không có xưởng vũ khí thuộc tính nào sử dụng loại dấu hiệu này. Nó do Đoán Tạo giả (Đoán Tạo: rèn đúc) lưu lại, là dấu ấn độc hữu của người đó.”

“Một thứ vũ khí sơ cấp mà thôi, dấu ấn với chẳng dấu ấn!” Âu Dương Diệp giật lại trường kiếm, không dám đeo bên hông nữa, như tùy ý mà vòng hai tay ôm ngực, cầm nó vững vàng trong bàn tay, kẹp chặt dưới nách. Cậu ta không dám dây dưa nhiều với Nghiêm Quân Vũ, thế nhân đều biết dị năng giả không chỉ mạnh mẽ, còn rất thông minh, là con cưng của trời. Nếu bọn họ nguyện ý, cơ hồ sẽ đảm nhiệm được mọi công việc. Đặc biệt là Nghiêm Quân Vũ, nghe đâu có được trí nhớ đã nhìn qua là không quên được. Cậu ta sợ lộ.

Nghiêm Quân Vũ không gặng hỏi nữa, gật đầu, “Chúc cậu thi đấu thuận lợi.” Sau đó thong dong đi về ghế trọng tài. Ngồi ấm chỗ rồi, hắn lập tức đánh vào bốn chữ trong ký hiệu, tìm kiếm bên trong cơ sở dữ liệu trung ương. Kết quả là không tìm được gì, nhân viên quản lý cơ sở dữ liệu cho hắn hay đó có lẽ là một loại văn tự cổ đại Trung Hoa chưa được phát hiện, khuyên hắn nhờ giáo sư cổ văn trong học viện ở đế đô xem sao.

Hắn ấn huyện thái dương âm ỉ đau, nhanh chóng viết một email, gửi cho ba vị chuyên gia nghiên cứu cổ văn tiếng tăm nhất. Chẳng biết vì sao, bốn con chữ này khiến hắn cực kỳ để ý, nếu không thể tìm hiểu hàm nghĩa và xuất xứ của chúng, lòng dạ như có một cái gai đâm vào, vô cùng khó chịu.