Chương 24: Bagatelle Số 25

“Người ta đến với âm nhạc để quên đi điều phiền muộn: không phải đó cũng là một dạng lừa dối hay sao?”

-Claude Debussy-

***

“Tiểu Lam, cậu sao thế? Dạo này trông cậu không ổn lắm.”

Kiên nhẫn đứng trước cửa lớp chờ Tần Lam, thời điểm vừa thấy nàng xuất hiện. Đàm Trác lập tức kéo nàng lại, quan tâm hỏi.

Tần Lam vô thức lùi về sau vài bước, khách sáo cười: “Trác, mình vẫn thế mà.”

“Cậu đang tránh mình?” Đàm Trác ngơ ngác. “Hôm qua mình gọi điện cho cậu. Thậm chí còn kiên nhẫn nhắn rất nhiều tin. Thế nhưng cậu lại chẳng chịu trả lời.”

“Máy mình hỏng, mình chưa kịp mang đi sửa.” Tần Lam cúi đầu, bàn tay bị nắm dần rút khỏi tay Đàm Trác. “Nếu không còn chuyện gì khác thì mình về đây. Lần sau gặp.”

Tần Lam cước bộ nhanh tới mức giống như chạy trốn. Mặc dù nàng biết Đàm Trác chẳng hề có lỗi gì cả, thế nhưng từ sau cái đêm cùng Ngô Cẩn Ngôn xảy ra tranh cãi, nàng liền muốn tránh toàn bộ các mối quan hệ của bản thân.

Nàng sợ, nàng sợ hài tử kia sẽ lại bức bách nàng thành kẻ tội đồ. Rằng nàng đừng tước đi ý niệm sống của con bé.

***

Mà lúc này, Ngô Cẩn Ngôn mới từ bệnh viện trở về.

Bé ngẩn người bên bàn học, sau đó chậm rãi rút quyển sổ bìa gỗ màu vintage từ trong ngăn kéo ra. Ngẫm thật lâu rồi mới quyết định hạ bút.

“Ngày… tháng… năm…

Cũng đã lâu rồi mình chưa viết gì vào đây nhỉ? Hình như là kể từ ngày cả nhà mình xảy ra tai nạn.

Nhật ký à, cậu biết không? Chỉ mới đó thôi nhưng chớp mắt đã gần ba năm trôi qua rồi. Năm nay mình cũng đã hơn chín tuổi, và chỉ vài tháng nữa là mình sẽ đón sinh nhật lần thứ mười.

Những ngày tháng qua, mình đặc biệt được nếm trải rất nhiều tư vị. Mình được Lâm lão sư nhận làm học trò, được mọi người mua tặng dương cầm mới. Nhưng mình nghĩ đặc biệt nhất, chắc chắn vẫn là việc mình được sống bên cạnh tiểu Phong.

Nhật ký, tiểu Phong đối với mình thật sự rất đặc biệt. Tiểu Phong là người truyền cho mình niềm tin, truyền cho mình khát vọng sống. Ngay cả Yan – người luôn ở bên tai khuyên mình hãy chết đi mỗi ngày, cũng bị hoài bão của mình nhốt lại.

Yan đã không còn quấy rầy mình nữa. Nhưng mà… mình vẫn cảm thấy bản thân trống vắng quá. Dường như tâm hồn mình đang khuyết thiếu điều gì đó, và mình chẳng thể lý giải nổi.

Nhật ký, vài ngày trước, mình và tiểu Phong đã cãi nhau.

Đây là lần đầu tiên mình dám chống đối dì ấy.

Mình biết mình không nên ích kỷ. Thế nhưng khi nhìn thấy tiểu Phong cùng Đàm tỷ tỷ khoác tay, trái tim của mình như bị nứt ra. Mình thấy chính mình đang dần tan vỡ.

Mình đã nói tiểu Phong là của riêng mình. Không thể nào rơi vào tay người khác.

Mình làm vậy có đúng không? Hay là mình đã sai rồi?

Mình mệt mỏi quá, mình chẳng muốn đấu tranh nữa đâu. Trước đây mình đấu tranh với Yan… đã đủ lắm rồi.

Nhật ký, mình tâm sự với cậu như vậy thôi. Tặng cậu một vài đoạn nhạc của tác phẩm Spring Waltz mà mình vẫn luôn yêu thích.”

Lật sang trang tiếp theo. Ngô Cẩn Ngôn bặm môi, nghiêm túc viết khuôn nhạc thật đẹp.

Nâng niu vỗ vỗ quyển sổ vài cái. Sau đó bé đem chúng cất lại chỗ cũ.

Bé nghĩ bản thân cần phải nghỉ ngơi.

***

Tuần thứ nhất trôi qua kể từ khi hai người cãi nhau. Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng cũng quyết định nhấc điện thoại gọi cho Tần Lam.

Chuông đổ chưa tới ba giây, người bên kia rất nhanh liền bắt máy.

“…”

“…”

Thật sự là vô cùng tịch mịch.

Trải qua vài phút thử thách độ kiên nhẫn của nhau. Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng khe khẽ gọi: “Tiểu Phong.”

“Dì đây.” Tần Lam đáp.

“Tiểu Phong, con sai rồi. Con không nên đối xử với dì như vậy. Tiểu Phong, con nhớ dì.”

Tiểu Phong, con nhớ dì…

Đầu dây bên kia tiếp tục im lặng. Dường như chủ nhân của nó vẫn chưa thể tin được sự thật bất ngờ vừa mới xảy ra này.

“Cẩn Ngôn, con mở cửa bước ra ngoài ban công đi.”

Nghe lời nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng đứng dậy, kiên định mở toang cửa gỗ lớn.

Hướng tầm nhìn về phía cổng chính. Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Đó là xe đưa đón tiểu di…

“Tiểu Phong…”

“Suỵt.” Tần Lam tỏ ý bé giữ im lặng. “Con đứng yên đó. Tiểu di lên với con.”

***

“Tiểu Lam tới rồi à. Hài tử này cũng thật là cứng đầu.”

Thời điểm trông thấy Tần Lam. Ngô phu nhân liền hớn hở như vớ được vàng.

Dù sao thì bà cũng không biết giữa cháu gái mình và tiểu di của nó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết Ngô Cẩn Ngôn thời gian qua ngoại trừ luyện đàn thì cũng là chép nhạc. Không hề một câu tiểu di, hai câu tiểu di như mọi ngày nữa.

“Ân, con tới thăm Cẩn Ngôn.” Hướng Ngô phu nhân nhoẻn miệng cười. Tần Lam nhanh chóng bước lên lầu.

Mà lúc này, bạn nhỏ Ngô Cẩn Ngôn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai chân thò xuống đung đưa. Tâm trạng phi thường vui vẻ.

Cốc… cốc… cốc…

Cửa được gõ vài cái rồi mở ra.

Tần Lam vừa mới đặt chân bước vào trong. Phần eo liền bị một cái bóng đen ôm thật chặt.

“Tiểu Phong…” Ngô Cẩn Ngôn nép vào lòng nàng, buồn bã than thở. “Con xin lỗi, thời gian qua con thật ngốc quá.”

“Ân…” Tần Lam nhướn mi. “Vậy con ngốc ở đâu?”

“Con ngốc khi ghen tỵ với Đàm tỷ tỷ. Con không nên như vậy.” Bạn nhỏ Cẩn Ngôn thành thật trả lời.

Tần Lam âm thầm thở dài.

Quả nhiên nàng đã nghĩ đúng.

“Tiểu Phong, dì sẽ không giận con nữa chứ?” Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt chẳng còn mang theo cỗ hàn khí thuờng ngày, thay vào đó là sự thành khẩn.

“Dì giận không nổi.” Vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của bé, mà Ngô Cẩn Ngôn cũng rất ngoan ngoãn hưởng thụ loại ưu đãi này của nàng.

Xoa đầu, chỉ có mình tiểu di mà thôi.

“Tiểu Phong, con đã chuẩn bị xong tiết mục cho buổi diễn tháng tư.” Ngô Cẩn Ngôn tự hào cười.

“Hừm, vậy Cẩn Ngôn có thể nói tiểu di nghe con chọn tiết mục gì không?” Tần Lam thoải mái ngồi xuống sofa, nghiêng đầu nhìn bé.

Ngô Cẩn Ngôn chỉ chỉ vào bức chân dung Ludwig van Beethoven treo trên tường. Ánh mắt không giấu nổi tia sùng bái.

“Con và Lâm lão sư thống nhất với nhau. Lâm lão sư đã đồng ý để con biểu diễn tác phẩm Bagatelle số 25. Hay còn gọi theo cách quen thuộc là Für Elise.”

Việc Ngô Cẩn Ngôn tôn sùng Beethoven, Tần Lam hiển nhiên biết rõ.

“Bản nhạc này đem lên sân khấu, chung quy vẫn thoải mái hơn nhiều so với những bản nhạc khác.” Ngô Cẩn Ngôn nở nụ cười. “Và con rất thích giai điệu và ý nghĩa của nó.”

“Für Elise – dành cho người yêu.”

Ngày đăng: 20.06.2019

Nãi: Rồi xong, mới đó mà tháng 6 đã gần kết thúc. Mị sắp phải đi học 🙂 Fine, FINEEE 😢