Chương 347: Xem Náo Nhiệt Cũng Không Sợ Lớn Chuyện (1)

Tề Hồng Anh hùng hổ mở miệng nói: “Tề Hồng Đường, mày còn biết đường quay về à, tên đàn ông lạ này là ai?”

Tề Đường cũng không để ý, đợi đến trước cửa nhà họ Tề, cô mới quay đầu nhìn thẳng Tề Hồng Anh: “Liên quan chó gì đến chị.”

Tề Đường nói xong ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh Tề Hồng Anh: “Người này không phải người lần trước tôi nhìn thấy khi đưa chị về nhà, đây lại là tên đàn ông lạ từ đâu chị mang về chứ?”

47 Tề Đường vừa dứt lời, cả gương mặt của Tề Hồng Anh đỏ bừng lên, cô ta giận dữ quát: “Tề Đường, mày nói bậy bạ gì đó, từ lúc nào tao có đàn ông đưa về nhà?”

Sau khi Tề Hồng Anh quát lên, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sốt ruột giải thích: “Hưng Nghiệp, anh đừng nghe nó nói bậy, em chỉ từng yêu mỗi mình anh thôi.”

Không cần biết trong lòng Lưu Hưng Nghiệp đang nghĩ như thế nào, trên mặt anh ta không biểu hiện ra cảm xúc không vui gì.

Ngược lại Lưu Hưng Nghiệp cười híp mắt nhìn Tề Đường, mở miệng nói: “Hai chị em các em bao nhiêu tuổi rồi còn đấu võ mồm như trẻ con thế, nói chuyện vẫn phải chú ý một chút, đừng làm tổn thương tình cảm chị em.”

Tề Đường nhướng mày, ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông trước mặt, Lưu Hưng Nghiệp cao khoảng một mét bảy lăm, ở miền Nam cũng tính là cao.

Đầu tóc anh ta chải chuốt cẩn thận, trên mặt hình chữ quốc tiêu chuẩn đeo một cặp kính đen, có vẻ rất có phong cách của người trí thức.

Thân hình của Lưu Hưng Nghiệp không béo không gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên ngoài là một chiếc áo len màu xanh nước biển, lộ ra cổ áo sơ mi, đây là cách ăn mặc rất thời thượng.

Phía dưới anh ta mặc quần tây màu đen, trên chân là một đôi giày da màu den.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Tề Đường cảm thấy Lưu Hưng Nghiệp được coi là người có khí chất ở niên đại này.

Nếu không, người có tiêu chuẩn cao như Tề Hồng Anh sẽ không nhìn trúng anh ta.

Hơn nữa Tề Đường nghe anh nói chuyện, cực kỳ khách sáo,vô cùng lịch sự, trên mặt luôn lộ ra ý cười, làm cho người ta theo bản năng ấn tượng tốt thêm mấy phần.

Nhưng Tề Đường biết, những thứ này đều chỉ là hình tượng của đàn ông mà thôi.

Hơn nữa, Lưu Hưng Nghiệp so với Nhạc Kỷ Minh nhà cô mà nói, thật sự là kém quá xa, thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Thấy Tề Đường chỉ nhìn mình, cũng không trả lời lại, Lưu Hưng Nghiệp vẫn không tức giận, lại đem ánh mắt chuyển đến người vợ Tề Hồng Anh của mình: “Hồng Anh, em cũng vậy, thân làm chị gái phải nhường em gái nhiều hơn một chút chứ.”

Trong lời nói thì dường như có chút trách cứ, nhưng giọng điệu ôn hòa, nghe càng giống như đang dỗ dành.

Tề Hồng Anh bị nắm thóp, tức giận không nổi, mặc dù trong lòng cô ta rất không vừa ý với Tề Đường, nhưng Tề Hồng Anh đã giấu bớt đi không ít, cô ta quay đầu đi, không nhìn Tề Đường nữa.

Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, Tề Đường sắp nổi hết cả da gà, cô vội vàng quay đầu nhìn người đàn ông nhà mình, rửa mắt.

Nhạc Kỷ Minh cảm thấy buồn cười, đưa tay ra ôm Tề Đường, hỏi cô: “Đường Đường, chúng ta cứ thế chờ ở đây à?”

Bây giờ Tề Đường mới nhớ tới chuyện này, đúng thế, bọn họ không nói với ai mà trực tiếp quay về, trong nhà không ai thì làm sao đi vào chứ?

Tề Hồng Anh cũng nghe được câu hỏi của Nhạc Kỷ Minh, cô ta chợt cảm thấy mình hơn người một bậc, Tề Hồng Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, lắc lư trên không trung tạo ra âm thanh.

Thế nhưng Tề Đường và Nhạc Kỷ Minh đều không nhìn cô ta một cái, hoàn toàn không ủng hộ cho màn biểu diễn của Tề Hồng Anh.

Lưu Hưng Nghiệp đúng lúc này mở miệng: “Hồng Anh, em mở cửa ra đi, mấy người em hai hiếm khi quay về, không được tiếp đón không chu đáo.”