Chương 11

Cũng may hệ thống phản công vẫn còn có chút lương tâm, để lại cho cô một ít dược liệu, nếu không cô sẽ phải tốn chút công sức mới có thể khôi phục thân thể.

Hứa Lâm nhập công thức phối thuốc cô đã viết vào bảng của Thần Quân, Thần Quân ngay lập tức ghi lại và bắt đầu làm việc.

Với sự trợ giúp của người máy, Hứa Lâm đã dành hơn hai giờ để tạo ra một trăm viên Vinh Dưỡng hoàn.

Thuốc này là do một vị lão thần y ở thế giới cổ đại nghiên cứu ra, không những có tác dụng thần kỳ trong việc điều hòa cơ thể mà còn có thể kéo dài tuổi thọ.

Có thể nói là một loại thuốc khó mà tìm được ở thế giới cổ đại, chứ đừng nói chi đến đối với Trung Quốc thời nay nó càng là một tuyệt tích.

Nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ có người tới đánh vỡ đầu cô đoạt thuốc

Hứa Lâm lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng, rất nhanh, trong cơ thể cô dâng lên một dòng nước ấm, lan đến tứ chi.

Hứa Lâm biết đây là Vinh Dưỡng hoàn đã phát huy tác dụng, cô không muốn lãng phí dược liệu nên lập tức rời khỏi không gian.

Cô ngồi khoanh chân trên giường Hứa Noãn và điều hòa hơi thở, cố gắng hấp thu tối đa tác dụng chữa bệnh của Vinh Dưỡng hoàn.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Lâm tỉnh dậy vì tiếng ồn ào của nhà họ Hứa bị đánh đập.

Nếu là lúc trước Hứa Lâm thì đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang đứng trước bàn ăn bị mắng rồi.

Tiếng chửi rủa khiến Hứa Lâm nhớ lại những ngày bi thảm trong quá khứ, cô đột nhiên nổi giận.

Mẹ Hứa bị cô nhìn chằm chằm như vậy khiến bà ta dựng tóc gáy, căng thẳng nuốt nước miếng, nhíu mày, hỏi: “Mày, nhìn, nhìn cái gì hả?”

"Nhìn bà xấu xí, nhìn bà giở trò, nhìn bà não thông thẳng đến trực tràng, nhìn bà mới sáng sớm đã phun c*t. Nhìn xem lòng dạ bà có bao nhiêu đen tối, nhìn tổ tiên bà bất hạnh biết bao mới sinh ra thứ như bà. Nhìn đồ khốn như bà, mới một ngày không ăn đòn đã ngứa da, hai người không bị đánh đã phát điên, nhìn bà...”

Hứa Lâm tuôn một tràng xong liền tiến lên hai bước nắm tóc mẹ Hứa kéo xuống đánh, sau khi đánh xong, cô nói: “Tôi muốn 10 quả trứng luộc chín, thiếu một quả thì đánh con trai bà, thiếu hai quả sẽ đánh người đàn ông của bà, thiếu 3 quả đánh luôn cả nhà bà.”

Cô nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, bóng lưng tiêu sái kia làm mẹ Hứa nhìn đến trong mắt bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải vì đánh không lại, tao há có thể để con quỷ cái mày diễu võ giương oai sao?

Cũng đã tỉnh rồi nên Hứa Lâm quyết định dậy luôn, trưa nay thanh niên trí thức sẽ cử người tới nhà, cô muốn giải quyết cho xong chuyện cha mẹ ruột trước khi về nông thôn.

Hứa Lâm muốn biết cha mẹ ruột cô nghĩ sao, nếu họ không muốn nhận thân, vậy thì sớm cắt đứt quan hệ cho lành, đừng để sau này cô giàu rồi cái gia đình thúi kia lại không biết xấu hổ mà sáp lại gần.

Hứa Lâm không nghĩ cho bọn họ cơ hội để sau này bọn họ lại làm cô buồn nôn.

Mặt khác Hứa Lâm còn muốn biết, kiếp này chân cô không bị què, nhà họ Tần bên kia có muốn nhận lại cô không hay là vẫn nói đứa con gái nuôi pha-kè kia mới là bảo bối chân chính trong lòng họ. Còn bọn họ mặc kệ chân cô có què hay không, đều sẽ không nhận cô.