Chương 16: Linh Hoạt.

Trước giờ chỉ có người khác nấu trứng gà cho anh ăn, đây vẫn là lần đầu canh anh nấu canh trứng gà cho người khác.

Trình Bảo Châu nhìn anh đi xa, không nhịn được đứng dậy tới bên cạnh bàn ngửi ngửi, chén đồ ăn đen tuyền kia thế mà lại tỏa ra một loại mùi hương mê người. Khỏi phải nói, thật sự là có chút thơm.

Chỉ là thơm thì thơm, Trình Bảo Châu vẫn không thể bước qua được một bước trong lòng kia.

Trong lòng cô đang phỉ nhổ với hệ thống: “Nhìn đi nhìn đi, tôi đã nói là tôi sống ở đây không nổi rồi mà. Không có trung tâm thương mại để mua sắm, không có du thuyền mở party, tôi chỉ là muốn ăn thôi, bây giờ cũng không được ăn ngon…”

Còn không bằng dọn dẹp một chút, tìm miếng tường nào đó cứng một chút mà đâm đầu chết cho rồi.

Hệ thống yên lặng nói tiếp câu này giúp cô.

Nó không còn cách nào, dỗ dành nói: [Ký chủ, cô đừng quên, tôi là hệ thống Trù Thần.]

“Tôi biết. Đáng tiếc, cậu không phải là một hệ thống tiêu tiền, như vậy chúng ta mới là một đôi cộng tác chuyên nghiệp.” Cô buồn bã chớp chớp mắt, nói thầm.

Hệ thống: …

Bầu trời đêm u ám, ánh trăng mông lung.

Trình Bảo Châu không có việc gì làm, dựa vào bên cạnh cửa, quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.

Lúc này đây, ngoại trừ nhà của bọn họ ra, xung quanh là một mảng tối đen, ngay cả một cái đèn đường cũng không có, yên lặng đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi.



Nhà bọn họ thật sự hẻo lánh, căn hộ gần đây nhất cũng phải cách bọn họ hai trăm mét. Nhưng thật sự mà nói thì căn nhà này rất lớn, mặc dù nhà thì chỉ có một gian phòng và hai cái lều, nhưng sân thì vòng quanh một mảnh đất rất lớn, có thể trồng rau.

Nhìn kỹ một chút, không phải phía Đông Nam của sân đã khai thông ra một mảnh đất trồng rau sao? Thậm chí bên cạnh còn có một cây hồng, quả hồng ngây ngô đang treo trên cành cây.

Phòng bếp không bắt đèn điện, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, trong phòng bếp sương khói lượn lờ, rất có một loại cảm giác mộng ảo.

Thật không dám giấu giếm, bây giờ Trình Bảo Châu vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ như là một giấc mơ vậy.

Haiz!

Trình Bảo Châu và hệ thống đều cùng lúc thở dài, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hai bọn họ cũng là anh em cùng cảnh ngộ, cả hai đều cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.

[Tích---]

Bỗng nhiên, hệ thống phát ra tiếng động.

Giọng điện tử cũ kỹ vang lên: [Rà quét thấy trong vòng trăm mét có người tiềm năng.]

“Sao lại thế này?”

“Sao lại thế này!”



Trình Bảo Châu và hệ thống trăm miệng một lời.

Hệ thống muốn phát điên: [Tôi thiếu chút, tôi thiếu chút là đã!]

Thiếu chút nữa đã chạy khỏi thân thể Trình Bảo Châu!

Nhìn Từ Xuyên mang chén canh trứng từ phòng bếp sang, hệ thống hối hận đến mức muốn khôi phục về cài đặt ban đầu.

Đều là người lười như nhau, sao trên người Từ Xuyên lại có tiềm năng thiên phú chứ?

Trình Bảo Châu không ngốc, chớp chớp mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Từ Xuyên: “Tay nghề của anh không tệ đó chứ?”

Từ Xuyên khoe khoang: “Nực cười, tay nghề của anh còn tốt hơn chị dâu nữa. Lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá, những món ăn này từ trước tới nay bọn họ đều để anh nướng.”

Thật sao?

Đáy lòng Trình Bảo Châu bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng.

Cực kỳ thái quá chính là, hệ thống cũng gét được rồi.

“Tôi có một ý tưởng.”

[Mời cô nói.]