Chương 12

Lúc này đã đến mùa cày xuân, những thanh niên trí thức đã dậy sớm để đi làm.

Diệp Ngưng Dao không thể thích nghi được với nhịp sống này bởi vì cô vốn là người có thói quen ngủ cho đến khi mặt trời mọc.

Bữa sáng cô chỉ ăn quả trứng luộc mà Mạc Tiểu Thanh cho mình trước đó, mùi vị của nó rất lạ, cô vẫn thích ăn hoa quả tươi hơn, đáng tiếc ở đây không có...

Nhưng không ăn thì sẽ đói bụng, cuối cùng Diệp Ngưng Dao chỉ có thể thỏa hiệp với thực tế.

Hôm nay đội sản xuất sắp xếp cho cô công việc là xây lại chuồng heo.

Chuồng heo nằm trong mảnh sân đổ nát ở cuối thôn, cô cầm dụng cụ trong tay, nhìn con heo nái bẩn thỉu bên trong tầm năm giây, sau đó khẽ thở dài một hơi.

“Bọn họ chỉ để tao tới đây xây lại chuồng cho mày, sẽ không đυ.ng vào mày đâu.”

Heo mẹ già “rêи ɾỉ” hai tiếng coi như đáp lại cô, sau đó xoay người rời đi, dáng vẻ rất có kỉ luật.



Diệp Ngưng Dao cũng biết cách xây tường, khi cô ngồi xổm xuống và xây được một nửa chuồng lợn thì một giọng nam lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Dao Dao, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Diệp Ngưng Dao chỉ quay đầu lại nhìn, thấy Giang Hoài đang đứng nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt, buông dụng cụ trong tay rồi đứng lên, nói: “Phiền anh gọi tôi là thanh niên trí thức Diệp, chúng ta không quen thân đến nỗi gọi tên thân mật đâu.”

“...” Giang Hoài cảm thấy Diệp Ngưng Dao đang tức giận với mình, vì vậy hắn chỉ có thể dịu giọng đáp: “Được, thanh niên trí thức Diệp, em đi với tôi một lát.”

Hai người lần lượt đến một khu rừng bên ngoài có bức tường bao quanh, xung quanh là những cành cây khô, nhìn kĩ mới thấy những chồi non sắp nhú ở trên cây.

Vừa dừng lại, hắn đã không thể chờ đợi mà thốt ra những lời phải kìm nén cả đêm qua: “Em cứ vậy mà tự ý xuống nông thôn sao, có từng cân nhắc tới suy nghĩ của cô chú hay không?”

Khuôn mặt đẹp trai của Giang Hoài hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng sau khi gặp lại người thương sau bao ngày xa cách.