Chương 10

Ở nông thôn dùng nước rất tiện, cho nước đun nóng vào một thùng gỗ lớn, ngồi vào ngâm một lúc cũng có thể giải tỏa mệt mỏi.

An Niên đang nghĩ mình có nên tránh một chút để không ngại ngùng không, Lương Tầm đã cởi sạch quần áo nhảy vào.

Cậu chỉ liếc mắt một cái, đầu quả tim lập run lên, dâng lên mùi vị chua xót, nhóc con thật sự gầy, vốn dĩ cánh tay lộ ra bên ngoài đã gầy như que củi, hiện giờ cởϊ qυầи áo lộ ra thân thể nhỏ bé càng là da bọc xương, bụng xẹp lép, xương sườn lộ ra, không có một chút thịt.

An Niên nghĩ đến những điều viết trong sách, Lương Tầm sau này trở thành ông trùm kinh doanh, là một người cực kỳ lạnh nhạt, giống như một người máy chỉ biết làm việc kiếm tiền, nhưng lại có một sở thích duy nhất chính là ăn đồ ăn vặt. Trong túi luôn có kẹo, văn phòng và trong xe đều chuẩn bị đồ ăn nhẹ, lúc rảnh rỗi đều phải ăn một chút gì đó.

Lúc ấy đọc được cái này, An Niên chỉ cảm thấy một người giống như tảng băng lại có sở thích như vậy, trông còn rất đáng yêu.

Nhưng hiện tại nghĩ đến, Lương Tầm có lẽ là bởi vì thời thơ ấu của mình nên mới có thói quen như vậy.

Khi còn nhỏ ai đã trải qua đói khát cực hạn, thì trong cuộc đời từ đây về sau, sẽ vĩnh viễn ăn không đủ no.

An Niên còn đang ngẩn ngơ, Tiểu Lương Tầm đã tắm xong rồi, mái tóc ướt sũng rối tung, mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ nhưng vẫn rách rưới như cũ.

An Niên tinh mắt mà nhìn thấy sau tai nó có một miệng vết thương, bị nước thấm đến trắng bệch, còn rỉ ra chút máu.

“Lỗ tai em bị thương? Không đau sao?”

Tiểu Lương Tầm khịt mũi tùy tay sờ một cái, không quan tâm nói: “Không sao.”

Miệng vết thương như vậy trên người nó có rất nhiều, đã sớm không sợ đau.

Nhưng An Niên không đồng ý, cậu lấy cồn từ trong túi ra, bột Vân Nam Bạch Dược, còn có tăm bông, muốn bôi thuốc cho Lương Tầm, nhưng cố tình cậu không chạm được người, gấp đến độ không được. Bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều lúc khoác áo cho Lương Tầm, chợt lóe tia sáng, lấy quần áo đắp lên người Lương Tầm, cách vải dệt thế nhưng thật sự chạm vào được.

Xem ra chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với thân thể, mà có một phương tiện liên kết, là cậu có thể sờ được Lương Tầm.

Tiểu Lương Tầm trốn không thoát, bị An Niên giữ chặt đành phải ngồi ở trên giường đất, cúi đầu, để cậu bôi thuốc cho lỗ tai. Động tác của An Niên rất nhẹ như là sợ làm đau nó, nhưng nó cảm thấy có chút ngứa, còn có hơi thở nhẹ nhàng bên tai, làm nó rất không được tự nhiên rồi lại cảm thấy an tâm.

An Niên mới vừa dùng băng gạc y tế băng vết thương sau tai lại cho nó xong, lại phát hiện khuỷu tay và đầu gối của nhóc con đều bị trầy da, đại khái là trong lúc phê bình buổi sáng đã bị những người đó ném xuống đất, vì thế lại tiêu độc cho miệng vết thương, rồi dán băng cá nhân ở từng chỗ.

Băng cá nhân cá họa tiết hoạt hình màu xanh lam, mặt trên in hình một con thỏ nhỏ ngây thơ.

Lương Tầm tò mò mà sờ hai cái, trong mắt lần đầu tiên toát ra vẻ hồn nhiên của trẻ con, khóe môi mím lại hơi cong lên giống như đang cười.

Ánh mắt An Niên sáng rực lên, sau đó kinh ngạc phát hiện, Tiểu Lương tầm thế nhưng có má lúm đồng tiền, chỉ có một, nho nhỏ, khảm bên má trái đặc biệt đáng yêu. Nhưng tươi cười này lướt qua trong giây lát, Tiểu Lương Tầm rất nhanh đã thu lại ý cười, mặt vô cảm mà nằm xuống ngủ.

An Niên có chút nản lòng, cậu đã là người trưởng thành sắp đón sinh nhật thứ mười tám, cũng không biết phải nói như thế nào để dỗ dành một đứa trẻ cười nhiều thêm một chút.