Chương 11

Cậu ghé vào mép giường nhìn, Tiểu Lương Tầm rất nhanh đã ngủ, đại khái là do ngày hôm nay quá mức mệt nhọc.

An Niên không có chút buồn ngủ nào, cậu đoán bản thân đang ở trong mơ, hẳn là không cần ngủ. Chán muốn chết, cậu ra bên ngoài đi dạo, có một cái thang dựa vào tường, cậu leo lên, ngồi lên nóc nhà.

Ban đêm ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, phảng phất như toàn thế giới đều chìm vào giấc ngủ say, ngẫu nhiên sẽ có một cơn gió đêm nhè nhẹ thổi qua như là tình nhân ôn nhu vuốt ve. Dãy núi phía ra hiện ra đường viền nối liền với bầu trời đêm màu tím lam, vô số ngôi sao lập lòe những ánh sáng nhỏ vụn lộng lẫy trên bầu trời, xinh đẹp tựa như một bức tranh.

An Niên chưa từng thấy qua khung cảnh đẹp đẽ như vậy, gần như muốn sa vào bầu trời đầy sao lấp lánh này, cậu muốn dùng di động chụp lại, đáng tiếc không có mang đến đây.

Cậu nhìn thật lâu mới đi xuống trở lại phòng, mới vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh nức nở nhỏ bé yếu ớt đang đè nén.

Tiểu Lương Tầm đang khóc.

Ý thức được điểm này, An Niên vội vàng chạy tới, chăn giường phồng lên, run rẩy từng đợt.

An Niên do dự một chút, vỗ vỗ chăn, “Lương Tầm, em làm sao vậy?”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Lương Tầm lập tức bất động, nhưng khống chế không được mà phát ra âm thanh khụt khịt.

An Niên cẩn thận mà kéo chăn ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ đã cố hết sức nhưng vẫn không nén được vẻ bi thương, Lương Tầm nhắm nghiền hai mắt, lông mi bị nước mắt thấm ướt rung động nhè nhẹ theo hô hấp không ổn định.

“Lương Tầm, em làm sao vậy?” Tay chân An Niên luống cuống mà dùng quần áo lau nước mắt cho Tiểu Lương Tầm, tiếng nói gian nan, “Em, có phải là em nhớ ba không?”

Tiểu Lương Tầm không nói lời nào, nước mắt chảy càng dữ dội hơn.

An Niên lên giường nằm xuống bên cạnh Tiểu Lương Tầm, cách áo khoác ôm nó vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng từng chút vỗ về lưng nó, “Khóc đi, khó chịu thì cứ khóc ra hết.”

Nghe tiếng khóc đè nén của Tiểu Lương Tầm, hốc mắt của An Niên cũng nhịn không được mà ửng đỏ.

Nói đến cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, dù cho có mạnh mẽ đến đâu, cho dù ban ngày giả vờ thờ ơ nhưng thống khổ cùng bi thương khi mất đi ba lại không thể che giấu trong màn đêm cô đơn tĩnh lặng như này.

Tiểu Lương Tầm cũng không có khóc lâu, nó ngừng khóc, xoa xoa đôi mắt, lập tức rời khỏi cái ôm của An Niên, sau đó trở mình, để lại cho An Niên một bóng lưng lạnh nhạt.

An Niên:…… Dùng xong thì ném ngay, thật vô tình.

Tuy nhiên rất nhanh cậu lại nghe thấy một tiếng “Lộc cộc”, đặc biệt đột ngột trong không gian yên tĩnh, chỉ thấy thân thể Tiểu Lương Tầm cứng đờ trong chớp mắt, sau đó lại truyền ra một tiếng “Lộc cộc”.

An Niên hơi trừng lớn đôi mắt, nỗ lực mím môi, không cho bản thân cười ra tiếng, ý cười lại toát ra từ trong mắt. Cậu ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em đói bụng sao?”

Tiểu Lương Tầm không hé răng.

An Niên lấy túi bánh quy buổi sáng chưa ăn xong ra, quơ quơ trước mũi Lương Tầm, mùi hương thơm ngọt tỏa ra, bụng Tiểu Lương Tầm càng reo inh ỏi hơn.

“Ăn một chút gì đi, nếu không sẽ đói bụng ngủ không được.”

An Niên cầm lấy một miếng bánh quy bỏ vào trong miệng, cắn nghe âm thanh giòn tan, khom lưng kề sát vào Lương Tầm nói: “Thật sự rất thơm, ăn ngon lắm.”

Trong tầm mắt tối tăm, An Niên tựa hồ thấy hầu kết của Tiểu Lương Tầm giật giật, nuốt một chút nước miếng.

Cậu cười thầm trong lòng, lại có chút đau lòng, buổi tối Tiểu Lương Tầm chỉ ăn nửa chén cháo, còn là cái loại như là nước lã, khó trách bụng sẽ đói.