Chương 14

Vừa đọc sách vừa suy nghĩ, chờ đến khi đọc hết cuốn sách, Sơ Nghênh bèn thương lượng với Phương Tiễn:

“Đối diện với cổng đơn vị của anh là trường mầm non của cơ quan công - kiểm - pháp, cách nhà mình cũng không xa, còn tốt hơn rất nhiều so với nhà trẻ trong phố của chúng ta. Mình có thể chuyển Xuân Yến đến nhà trẻ kia được không anh?”

Phương Tiễn đặt cuốn sách trong tay xuống, đưa mắt nhìn kỹ vợ mình một lượt.

Nói Sơ Nghênh không thay đổi chút nào thì ai mà tin được chứ, thế nhưng cô lại suy nghĩ đến việc chuyển trường học cho con gái.

Anh bèn nói:

“Được, lúc đi làm để anh đưa con bé theo, đến khi tan làm anh lại đón con bé về.”

Sơ Nghênh không phải đi làm sớm thì cũng tan làm muộn, không tiện đưa đón con gái đi học, cũng không có phương tiện đi lại.

Chẳng qua cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho Phương Tiễn, bèn nói:

“Hay là cứ để cho mẹ của chúng ta đưa đón đi.”

Phương Tiễn cảm thấy chuyện này không có gì rắc rối cả, lập tức nói:

“Vậy để anh nói với mẹ.”

Sơ Nghênh lại nói:

“Trước tiên đừng nói gì cả, dù sao cũng là có việc cần nhờ mẹ giúp đỡ, buổi sáng và buổi chiều mẹ cũng phải đi một quãng đường không ngắn, đợi tâm trạng mẹ tốt lên rồi hẵng nói.”

Phương Tiễn nhìn chằm chằm vợ mình, nghĩ thầm trong lòng rằng không phải trước đây cô rất thẳng tính hay sao, bây giờ tự dưng lại suy nghĩ nhiều như thế?

Nhưng mà anh vẫn đáp một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Khương Thiết Mai vẫn luôn chờ em trai và em dâu tìm tới cửa, quả nhiên, đến ngày thứ ba, khi người nhà họ Phương vừa mới ăn cơm tối xong, mới dọn dẹp chén đũa, bàn ghế thì cả gia đình Khương Hồng Vệ đã bước vào, khiến căn phòng vốn dĩ đã chật hẹp nay càng trở nên chật chội chen chúc.

Mục tiêu của Sơ Nghênh, tất nhiên chính là đoạn tuyệt quan hệ.

Sơ Nghênh đuổi hai đứa trẻ chuẩn bị xem cuộc vui đi về phòng.

Mắt thấy Phương Tiễn muốn đuổi mấy người này ra ngoài, Sơ Nghênh bèn kéo cổ tay của anh lại, hai người đứng yên ở trong góc.

Hai vợ chồng già và vợ chồng son đều tới đây, Chân Ngọc Hương đánh giá phòng khách, chậc chậc hai tiếng, không nhịn được mà nói với vẻ hâm mộ:

“Căn nhà này của mọi người thật rộng rãi.”

Khương Thiết Mai lập tức nói rõ ràng:

“Chú cả, mợ cả, mọi người tới đây là vì chuyện phòng ở này, phòng này là cơ nghiệp tổ tiên của nhà họ Phương, tôi không làm chủ được, chúng tôi nhất trí quyết định không bán.”

Chân Ngọc Hương chắc chắn là một diễn viên phái hành động, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc lóc nỉ non nói:

“Chị cả, anh rể, chúng tôi đi mua phòng, cũng không phải đi xin mọi người. Sáu người chúng tôi chỉ ở một phòng nhỏ thôi, nếu không có phòng thì Hồng Dân cũng không tìm được bạn gái. Sau khi tôi gả đến nhà họ Khương, cuộc sống đúng là quá khổ, em trai của chị còn nɠɵạı ŧìиɧ với một góa phụ, tôi đi lấy một sợi dây thừng siết cổ chết cho rồi.”

Sơ Nghênh ghét nhất thể loại người ta đã nói không bán mà còn ưỡn mặt tới cửa ép buộc, lập tức bước lên phía trước hai bước, nói:

“Chúng tôi đã đề cập với Hồng Vệ mấy biện pháp để giải quyết vấn đề nhà ở, mấy người cứ nhìn chằm chằm nhà tôi làm gì. Ngoại trừ căn phòng này của nhà tôi thì nơi khác không có phòng ở sao, nhà của chúng tôi không bán phòng, có sức lực khóc than tố khổ thì chi bằng đi nghĩ biện pháp khác đi.”