Chương 15

Vợ của mình đã ra mặt, Phương Tiễn chắc chắn phải lập tức theo vào, anh trực tiếp lên tiếng đuổi người:

“Nếu là vì chuyện này thì mấy người cũng đừng tới đây nữa, không cần phải ồn ào khiến mọi người đều không thoải mái.”

Khương Thiết Mai bị tiếng khóc này làm cho bực bội khó chịu, nói:

“Đừng khóc ở đây, nếu hàng xóm láng giềng nghe được thì sẽ khiến cho người ta chê cười đấy.”

Chân Ngọc Hương đột nhiên dùng tay áo lau mặt.

Sau đó bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, trong lời nói mang theo ý mỉa mai, giống như đang khoe khoang, lại như là khuyên bảo, nói:

“Chị cả, anh rể, cháu của hai người chỉ có ba đứa con gái, cũng không sinh được một đứa con trai. Nếu là trước đây, như vậy sẽ bị nói là tuyệt hậu đó, đến lúc đó ba cô vịt giời này gả ra ngoài thì cũng là bát nước đổ đi, nhà hai người cần nhiều phòng ở như vậy thì có ích lợi gì. Hơn nữa mấy đứa nó cũng không thể chăm sóc cho hai người đến già, Tiểu Quân cũng coi như là cháu trai của nhà hai người, đến lúc đó nó sẽ đảm nhận phần trách nhiệm này.”

Lời này đúng là không khác gì lưỡi dao đâm vào trong lòng của Khương Thiết Mai, cái bụng của bà ấy không chịu thua kém, một hơi sinh ra ba đứa con trai, nhưng ba đứa con dâu lại toàn sinh ra con gái, hiện tại đang kế hoạch hoá gia đình, muốn sinh nhiều cũng không sinh được.

Khương Thiết Mai là người hết lòng vì em trai, nhưng bà ấy cũng rất bảo vệ con của mình, mà những lời của Chân Ngọc Hương - đã hoàn toàn chọc giận người đàn bà nóng tính này.

Dám nói nhà bà ấy tuyệt hậu!

Lúc nào cũng bám lấy bà ấy muốn cái này muốn cái nọ, vậy mà sau lưng lại âm thầm cười nhạo nhà bà ấy tuyệt hậu, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì là không nhịn được nữa.

Bản thân Sơ Nghênh là con gái, lời này hoàn toàn không kí©h thí©ɧ đến cô, nhưng cô phải khuyến khích Khương Thiết Mai, vì thế lập tức kêu lên:

“Mẹ, bà ta nói nhà của chúng ta tuyệt hậu! Nhà mấy người mới tuyệt hậu, cả nhà mấy người đều tuyệt hậu!”

Sắc mặt của Khương Thiết Mai âm trầm, quay đầu lại tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy chổi lông gà nên bà ấy đã trực tiếp dùng tay, giơ tay lên cao đánh về phía Chân Ngọc Hương, bốp bốp, bốp bốp một trận vang lên.

Sau đó Khương Thiết Mai cầm chổi lông gà do Phương Tiễn đưa qua, khí thế mạnh mẽ chỉ vào Chân Ngọc Hương, nói:

“Đều cút hết cho tôi, lập tức cút đi, tôi không có em trai em dâu như mấy người, hôm nay quan hệ của chúng ta coi như cắt đứt, sau này cả đời không qua lại với nhau nữa.”

Sơ Nghênh âm thầm giơ ngón tay cái với Khương Thiết Mai, thấy bà ấy kiên quyết quyết đoán như vậy, tuyệt đối là một đối tượng có thể cải tạo.

Chân Ngọc Hương đang nói cho bõ miệng thì bị chị chồng làm cho giật mình.

Mắt thấy chổi lông gà không chút khách sáo đánh về phía con trai, bà ta lập tức duỗi tay kéo con trai mình sang bên cạnh.

Khương Đa Lương vẫn luôn không nói một lời, ông ta chưa từng thấy chị cả tức giận như vậy, nhìn người trong nhà sắp bị ăn đòn, bèn vội vàng nói:

“Chị cả, chị đừng tức giận, chúng tôi đi là được chứ gì?”

“Cút, hiện tại cút ngay, cắt đứt quan hệ, không qua lại với nhau nữa.”

Khương Thiết Mai tức giận, hét lớn chỉ vào người một nhà này.

Một nhà bốn người vừa kéo vừa túm, xám xịt rời đi.